Đương nhiên, cô cũng sẽ không dám xem thường Mặc Thâm.
Cho nên cô không lựa chọn bỏ chạy ngay từ đầu, mà đi loanh quanh để mình thích ứng với yến tiệc này trước.
Cách đó không xa.
Mặc Thâm đang đứng nói chuyện với người ngoài, ánh mắt thi thoảng lại rơi vào trên người Nguyễn Tri Hạ.
Nhìn cặp mắt linh động của Nguyễn Tri Hạ thi thoảng lại toát lên vẻ giảo hoạt.
Anh ta tà tứ nhếch khóe môi, trong đôi con ngươi thâm thúy như ẩn chứa bản lĩnh nhìn thấu lòng người.
Nguyễn Tri Hạ cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng xen lẫn ở trong đám người chăm chú nhìn mình, nhưng cô cũng không có để ý.
Bởi vì cô không quay đầu lại cũng có thể biết được chủ nhân của ánh mắt kia là ai.
Cô không thèm để ý mà đến khu đồ ăn xem xét.
Nhìn thấy đồ ăn ngon, cô lại ăn vài miếng.
Cô không giống như là tù binh, ngược lại giống như khách quý tới hưởng thụ hơn.
PE
Mặc Thâm thấy tầm hơn mười phút trôi qua mà Nguyễn Tri Hạ vẫn không trốn, anh ta có chút ngoài ý muốn mà nhíu mày.
Đương lúc anh ta định cất bước đi về phía Nguyễn Tri Hạ, đúng lúc này, một bóng dáng hồng nhạt nhào về phía anh ta: “Anh Thâm!"
Mục Cảnh Y bĩu môi, cực kì bất mãn nhìn Mặc Thâm.
Anh Thâm thật đúng là đáng ghét, vậy mà không thèm đi đón cô ấy!
Hừ!
Có chị Hạ rồi là quên luôn cô ấy phải không.
Người đàn ông này, thật đúng là đồ không có lương tâm!
Mặc Thâm nhìn Mục Cảnh Y ôm lấy mình, không khỏi có chút đau đầu.
Cô nhóc này, luôn chẳng phân biệt được tình hình, cứ ôm ôm ấp ấp anh ta bất kể mọi lúc.
Anh ta cảm thấy ba nuôi thật sự không nên đưa cô ấy đến nước M, nhìn xem, đến hiện tại mới đi được một năm, ấy thế mà đã quen dùng nghi lễ chào gặp mặt của người nước M, động một tí là ôm ấp.
Cũng không sợ bị người khác chiếm tiện nghi à.
"Anh Thâm! Sao anh lại không chịu để ý đến em?"
Mục Cảnh Y thấy Mặc Thâm thất thần, cô ấy càng thêm tức giận, bày ra tư thế em đây giận rồi.
Mặc Thâm nhìn Mục Cảnh Y, bất đắc dĩ đẩy cô ấy ra, dùng giọng điệu dạy dỗ nói: "Tiểu Y, em đã trưởng thành rồi, không thể động một tí là lao vào trong lòng đàn ông được."
Mục Cảnh Y không thèm để ý nói: "Nhưng em lao vào lòng anh Thâm mà."
Mặc Thâm: “...”
Anh ta có thể không để ý tới cô ấy được không?
Bỗng dưng trong lúc bất chợt, Mặc Thâm chống lại một đôi mắt thăm thẳm như đầm sâu, lại lạnh lẽo như một hồ nước chết.
Cặp mắt của người đàn ông u ám, tựa giếng cổ không thể đo lường.
Mặc Thâm nhìn Tư Mộ Hàn bỗng nhiên xuất hiện trong yến hội, anh ta ngẩn người, ngay sau đó, anh ta quay đầu, theo bản năng nhìn về phía hướng Nguyễn Tri Hạ đang đứng.
Lúc nhìn thấy bóng dáng vốn đứng đó nay lại biến mất không thấy tăm hơi, đôi mắt Mặc Thâm nhất thời híp lại.
Ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Tư Mộ Hàn, đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc.
"Tiểu Y, vị này là?".
Anh ta ra vẻ không biết người trước mắt là ai mà hỏi Mục Cảnh Y.