Cái quỷ gì vậy?
Cậu chủ đồng ý sao?
Mục Cảnh Y nhất thời vượt qua Quan Diêm, cười gật đầu với Tư Mộ Hàn: “Anh ơi, anh thật tốt!"
Quan Diêm vừa nghe lời này, cảm giác máu trong người bị nghẽn lại.
Gọi anh ta là chú, nhưng lại gọi cậu chủ nhà anh ta là anh, có thể nhìn mặt mà nói chuyện không hả!
Nghe thấy Mục Cảnh Y ngọt ngào gọi một tiếng anh ơi kia, Tư Mộ Hàn lạnh nhạt gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Ba người đến sảnh ăn của nhà hàng.
Quan Diêm đi trước mở đường, Mục Cảnh Y đi theo bên cạnh Tư Mộ Hàn, líu la ríu rít, giống như một chú chim tước vui vẻ, nói không ngừng nghỉ.
Không biết vì sao, nghe tiếng Mục Cảnh Y, Tư Mộ Hàn không hề cảm thấy cảm thấy phiền não, ngược lại còn thấy có chút khiến anh hoài niệm, giọng nói của cô nhóc này có đôi chút giống với giọng Hạ Hạ.
Chỉ cần nghe tiếng là đại khái anh đã có thể vẽ ra hình dáng người nói chuyện.
Có điều dáng vẻ mà anh vẽ Mục Cảnh Y, lại có chút tương tự với người phụ nữ trong ký ức của anh.
Dường như vô hình trung, anh đã coi Mục Cảnh Y thành cô gái mà anh yêu thương.
"Anh ơi, anh thật sự có vẻ ngoài rất giống anh Thâm của em."
Mục Cảnh Y thật sự cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vì sao hai người không có chung huyết thống, nhưng lại có vẻ ngoài tương tự nhau như vậy.
Tuy chưa nói tới giống nhau như đúc, nhưng ngũ quan thật sự rất giống.
Đến cô ấy cũng phải hoài nghi, liệu có phải anh chính anh em trai thất lạc nhiều năm của anh Thâm hay không.
Chẳng qua chính cô ấy cũng biết chuyện này là không thể nào.
Dù sao anh Thâm cũng là con trai độc nhất.
Hơn nữa...
Năm đó lúc ba nhận nuôi anh Thâm, anh Thâm chỉ có một thân một mình, bên người không có bất cứ người thân bạn bè nào, thật sự rất đáng thương.
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh giơ tay lên dò xét phía trước, kéo ra ghế ngồi ăn cơm, sau đó ngồi xuống.
Trên thực tế, Tư Mộ Hàn chỉ coi như Mục Cảnh Y đang cố ý tìm đề tài để tán gẫu chứ không nghĩ nhiều.
Mục Cảnh Y nhìn Tư Mộ Hàn có thể chuẩn xác kéo ghế ra ngồi xuống, không khỏi thán phục nói: "Anh ơi, mắt anh thật sự không nhìn thấy sao?"
Cô ấy cũng chỉ vừa mới biết anh trai trước mặt mình là người không thể nhìn thấy.
Thật đáng tiếc.
Người đẹp trai, trẻ tuổi thế này, vậy mà lại không nhìn thấy.
Tư Mộ Hàn gật đầu, cũng không lên tiếng.
Mục Cảnh Y đại khái nói mệt rồi nên cũng ngồi xuống theo.
Hai tay cô ấy chống cằm, nhìn gương mặt có vài phần tương tự Mặc Thâm, ánh mắt bất giác trở nên hoảng hốt.
Mãi đến khi chuông di động của cô ấy bỗng nhiên vang lên.
Cô ấy không chút để ý nhìn thử, là Mặc Thâm, lúc này nhất thời kích động đứng lên.
Cô ấy vội nghe điện thoại: “A lô, anh Thâm."
Tư Mộ Hàn ngồi bên nghe được mấy lời này của Mục Cảnh Y, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.
Trong đôi mắt tối đen như mực không còn ánh sáng bỗng hiện lên chút xấu hổ.
Thì ra anh Thâm thật sự tồn tại.
Tư Mộ Hàn không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì suy nghĩ trước đó của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!