Thập Lục đưa máy tính cho Mặc Thâm.
Mặc Thâm lập tức mở máy tính.
Nhập một mật mã vào bên trên.
Sau đó bản đồ của cả lâu đài hiện lên trên màn hình của anh ta.
Mặc Thâm cẩn thận xem xét camera theo dõi cả lâu đài hôm nay.
Lúc phát hiện Nguyễn Tri Hạ lợi dụng khăn trải giường và bình hoa, khiến cho người hầu nghĩ nhầm rằng cô bỏ chạy từ chỗ cửa sổ.
Sau lại thấy cô chui ra từ trong tủ quần áo, cẩn thận tránh đi những camera, chạy theo hướng bậc thang phía sau núi.
Đôi mắt Mặc Thâm bỗng híp lại.
Người phụ nữ này, trông thì đơn thuần vô hại, không nghĩ tới sự thông minh lanh lợi lại khiến người ta ngạc nhiên.
Còn tưởng là con thỏ nhỏ ngây thơ, không nghĩ tới lại là một chú hồ ly.
Có điều, lúc thấy Nguyễn Tri Hạ kéo cánh cửa kia đi ra ngoài, sắc mặt Mặc Thâm liền thay đổi.
Anh ta đóng sầm máy tính lại.
Sau đó đứng lên nói: “Thập Lục, đi bắt Tiểu Bạch về đây cho tôi."
Thập Lục đương nhiên cũng thấy được Nguyễn Tri Hạ chạy vào rừng rậm trên băng theo dõi.
4
Lúc cậu ta còn đang cảm thấy buồn cười vì hành động ngu xuẩn của người phụ nữ này thì lại bị lời của anh Bảy nhà mình lại làm cho ngẩn ra.
Thập Lục sững sờ nhìn Mặc Thâm, khó tin hỏi: "Anh Bảy, anh đây là muốn tự mình đi tìm người phụ nữ kia sao?"
"Nhanh đi!"
Mặc Thâm cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Khu rừng kia có gì, anh ta rõ hơn ai hết.
Anh ta không dám tưởng tượng, một mình Nguyễn Tri Hạ ở bên trong sẽ gặp phải nguy hiểm cỡ nào.
"Anh Bảy, người phụ nữ kia không biết điều như thế, vì sao anh còn muốn đi tìm cô ta."
Thập Lục không rõ lắm.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh Bảy cảm thấy người phụ nữ kia giống người tình trong mộng của mình thôi à.
Chỉ thế mà đã muốn mạo hiểm đi tìm cô ta?
"Cậu không đi, bản thân tôi tự đi."
Mặc Thâm đẩy Thập Lục ra, bước chân đi ra ngoài.
"Anh Bảy!"
Thập Lục thấy vậy, vội vã đi theo.
Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc mình đã đi trong rừng rậm này bao lâu.
Lúc cô dừng lại nghỉ một lát, đã chẳng nhìn thấy bóng dáng lâu đài đâu rồi.
Có lẽ đã cách rất xa.
Nhưng khiến người ta đau đầu chính là.
Cô lạc đường trong rừng rậm rồi.
Nơi này rộng đến dọa người.
Hơn nữa rừng cây tươi tốt, khiến cô không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Nguyễn Tri Hạ đi tới đi lui, không nghĩ đến mình lại bị vấp phải nhành cây ngã trên mặt đất.
Tay bất cẩn đặt lên thực vật có gai, nhất thời khiến cô đau đến mức hít một hơi thật sâu.
Nguyễn Tri Hạ xám xịt bò dậy, muốn nhìn xem nên đi thế nào, nhưng chỉ nhìn thấy cây cối không thấy tận cùng.
Trong lòng không khỏi sợ hãi.
Có phải cô đã bước vào nơi không nên vào rồi không?
Sao cứ cảm thấy nơi này âm u, đáng sợ quá vậy!
Trên tay bị gai thực vật ghim vào, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể rút từng cái ra.
Sau khi nhổ gai xong, trong lòng bàn tay đỏ ửng.
Tuy không chảy nhiều máu lắm, nhưng vẫn rỉ ra tơ máu.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Nguyễn Tri Hạ không.
Cô mơ hồ cảm thấy hình như có thứ gì đó đang dần tiến về bên này.
Nhất thời khiến cô sợ tới mức vội ôm lấy hai cánh tay của mình.