Cây ước nguyện ở trên một ngọn núi cao ở đảo tình yêu, phải mất khoảng hai giờ để leo đến nơi.
Nguyễn Tri Hạ năm nay Tư Mộ Hàn đứng ở dưới chân núi, đường lên ngọn núi cao trước mắt cắt vòng quanh cái ngọn núi, giống như một con rồng khổng lồ đang lượn quanh, đuôi rồng quấn quanh từ dưới núi lên đỉnh núi, vây quanh toàn bộ ngọn núi.
Vô cùng to lớn và đồ sộ.
Có người đã leo lên lưng chừng núi, điều này khiến người ta cảm thấy rất có động lực!
Nguyễn Tri Hạ nắm tay Tư Mộ Hàn rồi khẽ nói: "Tư Mộ Hàn, chúng ta phải lên được đỉnh núi!"
Tư Mộ Hàn gật đầu: “Ừm."
Đường hơi dốc thoai thoải, không có cầu thang, tuy Tư Mộ Hàn không nhìn thấy những con đường này cũng không làm khó được anh.
Cây ước nguyện nổi tiếng chính là vì nó ở trên đỉnh núi quá cao, mọi người phải tốn nhiều công sức nên nhiều người đến ước nguyện đã bỏ cuộc giữa chừng.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ thường xuyên vận động.
Nhưng đối với ngọn núi cao chót vót này, thể lực của cô vẫn không đủ dùng.
Sau khi đi bộ khoảng một giờ, cô kiệt sức thở hổn hển.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn đỏ bừng, nhưng chỉ hơi thở gấp một chút.
Anh cảm nhận được người bên cạnh đang thở gấp.
Vậy nên Tư Mộ Hàn đau lòng nói: "Hạ Hạ, nếu mệt thì chúng ta trở về đi."
Dù không nhìn thấy nhưng anh có thể cảm nhận được, ngọn núi này càng lên cao thì càng phải dùng nhiều sức hơn.
Anh thực sự lo lắng thể lực của Hạ Hạ cạn kiệt.
Nguyễn Tri Hạ thở hổn hển trả lời: "Không... không...được."
Đi được nửa đường rồi thì sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Hơn nữa cô còn muốn cầu nguyện anh sẽ ở bên cạnh cô cả đời, sao cô có thể bỏ cuộc giữa chừng.
"Nhưng Hạ Hạ, em sẽ không chịu nổi."
Tư Mộ Hàn không tin vào mấy thứ này.
"Không sao, em chịu được."
Dù có mệt đến thế nào, cô cũng cắn răng kiên trì đi tiếp.
Cô tin cái này.
Một cặp vợ chồng bị ung thư đã từng chứng minh, sau khi bọn họ cùng nhau đi lên đỉnh núi và cầu nguyện, cuối cùng hai người đã có thể cùng nhau sống đến già.
Cô tin sự chân thành có thể khiến ông trời cảm động.
Chỉ cần cô yêu Tư Mộ Hàn đủ nhiều thì cô nhất định sẽ có thể kiên trì lên đến đỉnh núi.
Tư Mộ Hàn biết dù anh nói gì thì Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cuối cùng anh đành ngồi xuống: “Hạ Hạ, lên đi."
Nếu cô muốn kiên trì, vậy anh kiên trì cùng cô.
Nhưng anh không nỡ để cô quá mệt mỏi.
A
VIP
Từ nhỏ anh đã được đưa tới trường quân đội, việc này đối với anh mà nói cũng chẳng thấm vào đâu.
Dù có cõng cô trên lưng thì anh vẫn có thể đi được mấy ngọn đồi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, hốc mắt nóng lên, cô nâng tay kéo anh đứng dậy: “Không được, Tư Mộ Hàn, nếu cõng em thì anh sẽ không chịu nổi."
Sao cô có thể để anh cũng có được chứ.
Mắt anh không nhìn thấy.
Hơn nữa anh cũng sẽ mệt, cô không nỡ để anh mệt.
Tư Mộ Hàn không cử động, sau đó anh nói với cô: “Lên đi!"
"Tư Mộ Hàn, em không cần."
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, không chịu leo lên lưng anh.
"Hạ Hạ, hoặc là em để anh cõng, hoặc là anh gọi xe cáp đưa chúng ta xuống núi."
Sao anh có thể để người phụ nữ của mình chịu vất vả mệt nhọc chứ.
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, biết Tư Mộ Hàn không phải đang đe dọa cô mà là nói thật.
Cô không dám chần chờ, vội vàng leo lên lưng anh, vòng qua cổ anh, đau lòng nói:
"Tư Mộ Hàn, nếu anh mệt, anh có thể nói cho em biết được không?"
Cô thật sự rất muốn đi lên, lúc này cô không muốn đi xuống.