La An An thấy hiệu trưởng đang tức tức giận trừng mắt các cô, mấp máy môi, an phận lại.
Chỉ là Nguyễn Tri Hạ muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người muốn kiếm chuyện.
"La An An, Nguyễn Tri Hạ, tôi khuyên các cô nhanh chóng xin lỗi Minh Mị đi! Nếu không lát nữa ba mẹ của Minh Mị tới sẽ cho các cô biết mặt!" "Người hầu" số hại không hề để ý đến sắc mặt của hiệu trưởng, đắc ý nói.
Mà Phương Minh Mị cũng đắc ý y như thế, phảng phất như chắc chắn Nguyễn Tri Hạ và La An An phải nhận lỗi với cô ta vậy.
Vốn dĩ La An An còn bận tâm hiệu trưởng ở đây, không so đo với bọn họ.
Nhưng vẻ mặt đắc ý của bọn họ đã khiến cho tính tình nóng nảy của cô ấy bộc phát, mở miệng cãi lại: "Bảo tôi xin lỗi cô? Cô nằm mơ đi!"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bọn họ thật rất muốn ăn đòn, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý bắt cô phải nói xin lỗi của Phương Minh Mị.
Cô không khỏi cười lạnh: "Cho dù tổ tông mười tám đời nhà cô đến cũng đừng mong tôi xin lỗi cô!"
"Mấy lời từ biệt như vậy đầy ra." "Người hầu" sổ hai chế giễu đáp lại: "Đợi chút nữa đừng khóc xin Minh Mị cầu xin thay cho các cô!"