Xem ra cô thực sự bị chiều hư rồi. Trước kia có Tư Mộ Hàn chiều chuộng, nay có cậu út che chở.
Cô thật là càng ngày càng tùy tiện rồi.
Mộc Quý Bạch cười dịu dàng: "Cháu đó. Được rồi, mau đứng dậy rửa mặt đi. Cậu đã nấu canh giải rượu cho cháu, uống chút là không sao nữa."
"Da."
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Hai người trò chuyện mấy câu, Mộc Quý Bạch hoàn toàn không nhắc đến Tư Mộ Hàn.
Và Nguyễn Tri Hạ dường như tự động lọc hết mọi thứ của đêm qua, cũng không chủ động nhắc đến.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ăn sáng, liền gọi điện thoại cho La An An.
Hôm qua cô uống say rồi, không biết An An đã thế nào.
Khi La An An nhận được cuộc gọi của Nguyễn Tri Hạ, cô ấy chuẩn bị xuất phát đến đồn cảnh sát.
Sáng sớm, đồn cảnh sát đã gọi điện cho cô ấy, nói rằng trục vớt được di vật của Đường Ngọc, bảo cô ấy đến nhận.
Nguyễn Tri Hạ biết được việc này, ngay lập tức nói với La An An rằng cô sẽ đến đó ngay.
La An An ừ một tiếng, cúp máy rồi đi ra cửa.
Nguyễn Tri Hạ và La An An đến đồn cảnh sát gần như cùng lúc.
"Ha Ha."
"An An."
Nguyễn Tri Hạ và La An An đồng thanh hét lên gọi đối phương.
Cuối cùng, cả hai nắm tay nhau bước vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát vừa nhìn thấy La An An và Nguyễn Tri Hạ tới đây bèn hỏi bọn họ tới để làm gì.
La An An nói: "Buổi sáng tôi nhận được thông báo nói là đã tìm thấy thứ gì đó của Đường Ngọc, bảo tôi đến nhận."
Nghe vậy, cảnh sát lập tức đưa La An An và Nguyễn Tri Hạ đi đến chỗ nhận di vật.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của La An An đang run rẩy, Nguyễn Tri Hạ đua lòng nắm lấy tay cô ấy.
"An An, không sao đâu, chỉ cần chưa tìm được thị thê, Đường Ngọc không nhất định..."
Từ đó, Nguyễn Tri Hạ thật sự nói không nên lời.
Cô đành dứt khoát không nói ra.
La An An miễn cưỡng nở nụ cười nhìn Nguyễn Tri Hạ, không lên tiếng.
Rốt cuộc trong lòng cô ấy vẫn sợ hãi.
Chẳng mấy chốc.
Cảnh sát đã dẫn cả hai đến phòng vật chứng.
Nữ cảnh sát trong phòng vật chứng đưa thử nghi là di vật của Đường Ngọc cho La An An.
La An An đưa tay ra đón lấy.
Đó là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một chiếc chìa khóa.
Được làm bằng bạch kim.
Mặt dây còn được đính những viên kim cương vụn màu trắng, lấp lánh và rất chói mắt.
Vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
Nhìn sợi dây chuyền đó, La An An vô thức lấy sợi dây chuyền khóa trái tim trên cổ ra so sánh.
Là một cặp.
Đôi mắt của La An An lập tức đỏ lên.
Lúc trước khi bị Đường Ngọc đeo sợi dây chuyền này vào, cô ấy ngàn lần không tình nguyện. Nhưng tiếc là sợi dây chuyền này có thiết kế đặc biệt, không có chìa khóa thì hoàn toàn không thể tháo ra được.
Còn nhớ khi trước Đường Ngọc đeo sợi dây chuyền vào cho cô ấy, đã nói: "La An An, đây là khóa trinh tiết tiểu gia đưa cho cô, nếu cô dám cắm sừng bên ngoài cho tiểu gia, tiểu gia sẽ giết chết cô"
Cô ấy của khi đó, chán ghét Đường Ngọc kinh khủng, ngay cả những thứ anh ta đưa cho, cô ấy cũng chán ghét.
Sợi dây chuyền này là một trong số đó.
Bởi vì nó làm cho bản thân cô ấy cảm thấy nhục nhã.
Cô ấy cảm thấy mình là chó của Đường Ngọc, phải làm những gì Đường Ngọc muốn cô ấy làm.
Sợi dây chuyền này chính là chiếc cúm, sợi dây vây khốn cô ấy chặt chẽ.
La An An nghẹn ngào nói: "Là của Đường Ngọc."
Chìa khóa này là Đường Ngọc đeo bên mình.