Anh nắm tay cô đi lên đỉnh núi: “Anh sai người xây một căn nhà lộ thiên ở trên đỉnh núi để ngắm cảnh, chúng ta đi lên trên đi.”
Có đôi khi, anh liên tục một tháng đều không ngủ được, anh sẽ thích một mình lái trực thăng đến nơi đây, cũng có đôi khi, một mình ở lại nơi này cả tuần.
Tuy vẫn không ngủ được, nhưng so với ở trong biệt thự, hoặc những nơi khác, anh càng dễ đi vào giấc ngủ hơn một chút.
Hơn nữa, đến tối, cảnh đêm nơi này rất đẹp.
Nguyễn Tri Hạ đi theo Tư Mộ Hàn lên phòng ngắm cảnh trên đỉnh núi.
Một căn biệt thự nhỏ hai tầng đặc biệt tinh xảo.
Biệt thự không lớn, trên dưới chỉ có hai tầng, cộng lại mới được 100 mét
vuông.
Đa số tường nhà được làm bằng thủy tinh công nghiệp.
Cứng rắn lại chắc bền.
Liếc mắt một cái có thể thấy rõ bên trong.
Tầng một là một phòng khách, có số pha, còn có căn bếp nhỏ kiểu mở.
Còn về tầng hai, cô tạm thời không nhìn thấy bên trong.
Nguyễn Tri Hạ thật sự rất bội phục Tư Mộ Hàn.
Giàu kếch xù.
Xây riêng một căn biệt thự nhỏ ở đây, chỉ để ngẫu nhiên đến ngắm phong cảnh thôi ư?
Nhưng không thể không thừa nhận, ánh mắt Tư Mộ Hàn khá độc đáo.
Nếu hòn đảo mở cửa trở thành đảo du lịch, còn không biết sẽ thu về bao nhiêu tiền nữa.
Cảnh sắc thuần tự nhiên thế này, thật sự quá hi hữu.
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa tiến vào vừa nhìn thì phát hiện ra bên trong không nhuốm bụi trần, giống như có người cẩn thận quét dọn lau chùi qua.
Cô không khỏi quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, hỏi: "Tư Mộ Hàn, có phải anh thường xuyên tới nơi này không?”
Nếu không thường tới đây ở, nơi này nhất định sẽ nhiễm bụi bẩn.
Nhưng nơi đây lại không, trông rất sạch sẽ gọn gàng.
"Ừ. Trước kia mỗi tháng đều sẽ tới ở vài ngày.”
Tư Mộ Hàn đến phòng bếp nấu ấm nước nóng.
Nguyễn Tri Hạ tò mò nhìn quanh bốn phía.
Nhìn cầu thang hình xoắn ốc, cô leo lên tầng trên.
Lọt vào trong tầm mắt là một cái giường hai người siêu lớn.
Bồn tắm lớn được thiết kế đặt riêng trong phòng, không có bất cứ thứ gì che giấu.
Hơn nữa đằng sau bồn tắm lớn, là cửa sổ kính, bên ngoài chắc có thể nhìn
vào...
Tư Mộ Hàn thật đúng là to gan nhỉ?
Không sợ bị nhìn thấy hết ư.
Có điều xung quanh nơi đây ngoài hòn đảo này thì không có bất cứ tòa kiến trúc nào khác, thật ra cũng không sợ bị thấy hết đâu nhỉ.
Đệm chăn trên giường đều là đồ mới, màu trắng.
Không biết vì sao.
Cô bỗng có cảm giác như đang đi hưởng tuần trăng mật với Tư Mộ Hàn.
Trên đảo không người, chỉ có hai người bọn họ.
Ngẫm lại, cũng thật thú vị.
Nguyễn Tri Hạ bổ nhào lên trên giường, lại bất ngờ phát hiện, trên mái nhà có cái cửa sổ.
Nằm ở đây, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm.
Thật sự rất mãn nhãn.
Cô nghĩ, đến buổi tối liệu có thể ngắm sao được không?
Lúc Tư Mộ Hàn đi lên, Nguyễn Tri Hạ đang lăn qua lăn lại ở trên giường.
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn lên đây, Nguyễn Tri Hạ lập tức quy củ như xử nữ, ngoan ngoãn ngồi dậy.
Nhìn đôi mắt thâm thúy của Tư Mộ Hàn, cô cười nói: "Giường rất mềm.”
Tư Mộ Hàn cười mà không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, cực kì xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!