Tư Mộ Hàn không chút để ý nhìn cô một cái, lúc cô lắc đầu, nói không cần thì anh đã giơ bảng giá lên nói: "Một tỷ!"
Nguyễn Tri Hạ nhất thời cảm thấy đau tim.
Một tỷ đó!
Cả đời này cô cũng không kiếm được nhiều tiền thế.
Tư Mộ Hàn thật sự rất biết phá sản!
Nguyễn Tri Hạ đã không còn muốn xem hai người hô giá nữa.
Cô chỉ cảm thấy, mình đã bị tiền đập cho hôn mê rồi.
Nghĩ đến bộ đồ mình thiết kế, bị Tư Mộ Hàn dùng một tỷ mua về, nghĩ thế nào cũng thấy đau lòng muốn chết.
Tuy đó là do cô thiết kế, tuy cô cũng rất muốn, nhưng một tỷ, thật sự, thật sự, quá điển cuồng.
Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn, cười khẽ, không giơ bảng giá nữa.
Sau cùng Tư Mộ Hàn dùng một tỷ mua lấy “Phồn Tinh” của Nguyễn Tri Hạ.
Mọi người bị sự hào phóng của Tư Mộ Hàn khiến cho sự ngây người.
"Một tỷ! Trời ạ, thế này cũng điên cuồng quá đi!"
"Chỉ là bộ đồ do một sinh viên thiết kế thôi, thế mà lại có người tranh đoạt, thế giới này quá điên cuồng rồi.”
Một người tinh mắt phát hiện ra hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
"Là Tư Mộ Hàn! Còn cả vợ anh ấy, Nguyễn Tri Hạ!"
"Vừa rồi người ra giá một tỷ là cậu chủ Hàn đúng không! Trời ạ, Nguyễn Tri Hạ này đúng thật hạnh phúc quá đi, có ông chồng giàu có vung tiền như rác, chỉ vì mua lại thiết kế của cô ấy, thật sự khiến cho người ta phải hâm mộ!"
"Đây chính là điên cuồng cưng chiều vợ! Một tỷ, mua lại bộ đồ do chính vợ mình thiết kế, sợ là chỉ có tình yêu đích thực mới làm được thôi!"
"Đúng thế đúng thế, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực!"
Mọi người thi nhau bàn luận.
Mà Tư Mộ Hàn bên này, lại đang đưa chiếc thẻ đen số lượng có hạn toàn cầu cho người tổ chức buổi đấu giá, tiến hành bước cuối cùng của giao dịch.
Lúc ban tổ chức đóng gói đưa cho Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy thứ mình cầm không phải một bộ quần áo, mà là một tỷ!
Đến lúc hai người ra ngoài có gặp Mộc Quý Bạch tại cửa.
Mộc Quý Bạch mặc bộ tây trang màu xám bạc, đang đứng dựa vào cột cửa, thư ký của anh đang đứng ngay cạnh bên.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra, Mộc Quý Bạch không hề kiêng kỵ mà tiến lên chào hỏi cô: “Hạ Hạ."
Nguyễn Tri Hạ cũng mỉm cười đáp lại Mộc Quý Bạch: “Cậu út.”
Mộc Quý Bạch nhìn cô: “Hạ Hạ, bộ trang phục cháu thiết kế rất đẹp mắt, đáng tiếc cậu út không thể mua lại.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Cậu út hà tất phải làm vậy, chỉ là một bộ đồ thôi.”
Cô thật sự không nghĩ tới cậu út cũng có phong phạm của tổng giám đốc bá đạo.
Nâng giá lên trời, không hề do dự.
Cho nên nói, mười mấy năm không gặp, cậu út đã thành đại gia rồi sao?
"Đối với cậu út mà nói, chỉ cần là đồ của Hạ Hạ, đều không phải thứ có thể dùng tiền để đánh giá”
Mộc Quý Bạch nhìn cô một cái đầy thâm sâu, trong ánh mắt lăn tăn gợn sóng nói không nên lời.
Nguyễn Tri Hạ chẳng hiểu ra làm sao, thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Tư Mộ Hàn vẫn lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Anh không bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào của Mộc Quý Bạch.
Anh thấy được trong ánh mắt của Mộc Quý Bạch, một thứ cảm xúc mang tên yêu thương.
Trái tim Tư Mộ Hàn nhảy dựng.
Cái tên Mộc Quý Bạch này hình như đối xử với Hạ Hạ không giống như quan hệ cậu cháu bình thường.
Thân là một người đàn ông, trực giác của anh mách bảo, Mộc Quý Bạch chỉ e là có suy nghĩ không đơn thuần với cô gái nhỏ của anh.
Anh nhất định phải điều tra lại lịch của tên Mộc Quý Bạch này.
Rốt cuộc anh ta có phải là cậu ruột của Hạ Hạ hay không, còn cần nghiên cứu thêm.
"Hạ Hạ, về thôi.”
Tư Mộ Hàn không thích người của mình bị người ta nhớ thương.
Hơn nữa đối phương còn có quan hệ họ hàng không rõ với người phụ nữ của anh.
Nguyễn Tri Hạ vẫy tay với Mộc Quý Bạch rồi rời đi, cô chủ động ôm cánh tay Tư Mộ Hàn, hai người sánh vai rời đi.
Mộc Quý Bạch đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người, đôi mắt dưới chiếc kính híp lại.
"Chuyện bảo anh làm, anh làm đến đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!