Phó Lương vẫn giống như ngày thường, yên lặng ngồi trước bàn sách, cầm một quyển sách vô cùng thâm sâu trong tay chăm chú đọc.
Còn La An An tùy tiện nằm trên giường đắp mặt nạ.
Có lẽ là nhìn thấy cô, La An An lấy mặt nạ xuống, nhảy từ trên giường xuống, sau đó khi cô còn chưa kịp phản ứng lại đã ôm cô rồi!
"Hạ Hạ! Mấy ngày nay cậu đã đi đâu vậy?"
La An An ôm Nguyễn Tri Hạ thật chặt, sợ một giây sau thì cô sẽ chơi trò mất tích vậy.
Vết thương sau lưng của Nguyễn Tri Hạ bị La An An đụng phải, cô lập tức đau đến mức hít vào một hơi: "An An, cậu buông tay ra trước đã."
Nhận ra Nguyễn Tri Hạ có gì đó bất thường, La An An nhanh chóng buông cô ra, lại nhìn thấy trong lòng bàn tay của mình toàn là máu, cô ấy bỗng kêu lên: "Máu!"
"Hạ Hạ, cậu bị thương rồi ư?"
La An An vô thức vén áo sau lưng của Nguyễn Tri Hạ lên.
Giọng nói của La An An dường như đã quấy nhiễu đến Phú Lương đang xem sách, Phó Lương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, nhưng lại không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đè tay của La An An lại: "An An, cậu nhỏ giọng một chút đi."
Sau đó lại nhìn Phú Lương với ánh mắt xin lỗi.
Phó Lương chỉ hờ hững gật đầu.
Biểu cảm trên khuôn mặt chỉ có một, đều là hờ hờ hững hững.
Cho dù là nhìn người khác, cũng vẫn là dáng vẻ hờ hững kia.
Trông vô cùng giống con rối bị điều khiển, có vẻ hơi vô cảm, không có chút cảm xúc gì.