Tại sao cô lại ở đây?
Cô nhớ rõ mình và Tư Mộ Hàn đang chèo thuyền bên hồ.
Sau đó...
À, cô nhớ ra rồi.
Sau đó chiếc thuyền bị nứt và cô rơi xuống hồ.
Sau đó, cô cảm thấy có thứ gì đó đập vào đầu mình, và rồi...
Cô bất tỉnh.
Là ai đã cứu có sao?
Còn Tư Mộ Hàn thì sao?
Trong khi Nguyễn Tri Hạ đang ngơ ngác ngồi trên giường, cửa bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông bước vào.
Thầy Nguyễn Tri Hạ ngồi dậy, Mộc Quý Bạch lập tức sải bước tới: “Hạ Hạ, cháu tỉnh rồi sao?"
Giọng nói ấm áp của người đàn ông lọt vào tai Nguyễn Tri Hạ.
Cô thoáng nhìn qua, một khuôn mặt đẹp đẽ dịu dàng như ngọc xuất hiện.
Có chút quen thuộc...
Nguyễn Tri Hạ sững sờ vài giây, sau đó mới không dám tin mà nói: “Cậu, cậu út?"
Trời ạ.
Là cậu út sao?
Mộc Quý Bạch nhẹ nhàng cười: “Là cậu."
Nguyễn Tri Hạ lập tức ôm chầm lấy Mộc Quý Bạch, cô mừng rỡ, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào hỏi: "Cậu út, mấy năm nay cậu đi đâu vậy?"
"Hạ Hạ còn tưởng rằng cậu..."
Sau khi mẹ cô qua đời, cậu út mới 15 tuổi cũng biến mất, cô đã khóc mấy ngày liền.
Khi cô còn nhỏ, cậu út là người hiểu rõ cô nhất.
"Là cậu út không tốt, lâu như vậy mới trở về tìm cháu, mau đến cho cậu út nhìn một chút nào."
Mộc Quý Bạch đẩy Nguyễn Tri Hạ ra khỏi vòng tay và quan sát cô một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngày xưa đã trưởng thành và xinh đẹp, gương mặt điển trai của Mộc Quý Bạch tràn đầy sự nhẹ nhõm và xúc động, anh ta khẽ nói:
"Hạ Hạ của cậu đã trưởng thành rồi sao?"
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Đúng vậy, Hạ Hạ đã trưởng thành ạ."
Cậu út xoa đầu cô nói: "Cháu đã ngủ gần một ngày, có đói bụng không?"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên mở to mắt, kích động nói: "Cái gì?"
"Cháu đã ngủ cả một ngày ư?"
"Không được, cháu phải nhanh chóng trở về, Tư Mộ Hàn nhất định sẽ rất lo lắng."
Nguyễn Tri Hạ nhấc chăn lên và chuẩn bị ra khỏi giường.
Mộc Quý Bạch vội vàng giữ cô lại nói: "Hạ Hạ, nghe lời cậu, sau này cháu không cần phải quay về bên cạnh Tư Mộ Hàn nữa, có cậu ở đây, cậu sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cháu nữa."
Vẻ mặt ấm áp của Mộc Quý Bạch hiện lên vẻ độc ác.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng lắc đầu: "Không được, cậu út, cháu phải lập tức trở về bên Tư Mộ Hàn."
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ nóng lòng muốn quay lại bên cạnh Tư Mộ Hàn, đầu ngón tay của Mộc Quý Bạch hơi khựng lại, anh ta liếc nhìn cô.
"Hạ Hạ, có phải cháu yêu anh ta rồi không?"
Nguyễn Tri Hạ nói: "Đúng ạ, cậu út, cháu yêu anh ấy, nên cháu phải lập tức trở về, nếu không anh ấy sẽ lo lắng"
Một cơn đau âmilan truyền trong ngực Mộc Quý Bạch.
Anh ta hơi cụp mắt xuống, hàng mi dày và dài che đi đôi mắt ấm áp, anh ta nói: "Hạ Hạ, cháu không thể yêu anh ta."
Nguyễn Tri Hạ sững sờ, ngước mắt nhìn Mộc Quý Bạch, khó hiểu hỏi: "Tại sao vậy cậu út?"
Tại sao cô không thể yêu Tư Mộ Hàn?
Nhưng cô đã yêu anh rồi mà?
"Không vì cái gì, tóm lại, cậu không đồng ý để cháu ở cùng anh ta!"
Mộc Quý Bạch đột nhiên đứng dậy khỏi giường và kiên quyết nói.
"Không, cậu út, cậu có hiểu lầm gì về anh ấy không?"
Nguyễn Tri Hạ không ngờ người cậu út của mình, người mà hơn mười năm không gặp lại không đồng ý với việc cô ở bên Tư Mộ Hàn.
Cô không thể hiểu được.
Mộc Quý Bạch không biết đang nghĩ gì, nhưng khuôn mặt ấm áp như ngọc của anh ta tràn đầy vẻ lạnh lẽo, anh ta nhìn Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt lạnh lùng tới mức không thể giải thích được.
Anh ta tức giận gầm lên: “Hạ Hạ, cháu yêu ai cũng được, nhưng cháu không thể yêu Tư Mộ Han!"
Nguyễn Tri Hạ giật mình vì tiếng hát của anh ta.
Đôi mắt ngấn nước của cô nhìn chằm chằm vào Mộc Quý Bạch, một làn sương nước bốc lên: “Tại sao? Tại sao cháu không thể yêu Tư Mộ Hàn?"
Cô không hiểu.
Cô yêu Tư Mộ Hàn thì sao?
Tại sao cậu út của cô mất tích lâu như vậy, sau khi trở về lại phản đối việc cô ở bên Tư Mộ Hàn.
Mộc Quý Bạch bình tĩnh lại, anh ta ôn hòa nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: "Hạ Hạ, có một số việc, cháu không biết thì tốt hơn."
Những chuyện đáng sợ như vậy để anh ta giải quyết là được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!