Tư Mộ Hàn khẽ cười, sau đó cầm lấy mái chèo và bắt đầu chèo.
Cảm giác được con thuyền đang từ từ di chuyển, Nguyễn Tri Hạ phấn khích vỗ tay: “Tư Mộ Hàn, anh giỏi quá!"
Ngầu quá đi!
Anh thế mà lại biết chèo thuyền.
Trên đời này còn có cái gì mà anh không thể làm nữa không?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người đàn ông của mình thực sự rất toàn năng.
Quyến rũ, biết nói lời ngon tiếng ngọt, biết pha trà, biết kiếm tiền, hơn nữa còn rất đẹp trai.
Anh thế này chỉ khiến cô càng ngày càng mê đắm anh hơn.
Tự hào quá đi!
Người đàn ông của cô giỏi quá!
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh chỉ tập trung vào việc chèo thuyền.
Trên bờ.
Lúc Nguyễn Tử Nhu và tiểu bạch kiểm của cô ta đi ngang qua, cô ta vô tình nhìn thấy hai người đang thân mật khăng khít trên chiếc thuyền ven hồ.
Cô ta tức giận nắm chặt tay.
Cô ta nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn trên thuyền, trong lòng tức tới mức muốn nôn ra máu.
Người đàn ông toàn năng đó vốn nên thuộc về cô ta!
Nếu không phải cô ta chắp tay nhường thì cũng không tới lượt Nguyễn Tri Hạ.
"Tử Nhu, em đang nhìn cái gì vậy?"
Tiểu bạch kiểm thấy cô ta đang nhìn chằm chằm vào hồ nước thì lập tức ôm lấy vai cô ta để tỏ ý không hài lòng, như thể muốn cô ta chuyển sự chú ý sang mình.
Nguyễn Tử Như nhìn khuôn mặt của tiểu bạch kiểm, sau đó lại nhìn Tư Mộ Hàn đang chèo thuyền.
Cô ta lại tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hất tay tiểu bạch kiểm ra, sau đó tức giận trừng mắt lườm anh ta: “Anh làm sao vậy, ai cho phép anh ôm tôi?"
Tiểu bạch kiểm sững sờ nhìn Nguyễn Tử Nhu.
Cả người cô ta là của anh ta, ôm một chút thì có làm sao.
Cô ta có cần làm tới mức này không?
Nguyễn Tử Nhu nói: "Chúng ta chia tay đi."
Tiểu bạch kiểm khó hiểu: “Tại sao?"
Nguyễn Tử Nhu: “Bởi vì tôi không còn thích anh nữa."
Tiểu bạch kiểm khó tin nhìn cô ta: “Không thể nào, tối hôm qua em còn nhiệt tình như vậy..."
Nguyễn Tử Như hừ lạnh một tiếng: “Đó là bởi vì tôi cảm thấy kỹ năng trên trường của anh cũng không tệ lắm."
"Nhưng bây giờ..." Nguyễn Tử Như nhìn Tư Mộ Hàn trên thuyền, đáy mắt hiện lên tia khát vọng chinh phục.
Cô ta quay đầu lại, tiếp tục nói với tiểu bạch kiểm: "Tôi đã tìm được ứng cử viên tốt hơn anh."
"Nguyễn Tử Nhu, cô sẽ hối hận! Cô cho rằng mình vẫn là mợ chủ nhà họ Nguyễn sao! Trừ tôi ra, không ai muốn cô đâu!"
Tiểu bạch kiểm tức giận, nói xong liền xoay người rời đi.
Nguyễn Tử Nhu không cho là đúng mà cười cười.
Nhìn Tư Mộ Hàn chèo thuyền, ánh mắt cô ta hiện lên vẻ khao khát.
Mợ chủ nhà họ Nguyễn tính là cái gì?
Cô ta đã sắp trở thành bà chủ của nhà họ Tự rồi.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chơi đủ rồi nên bảo Tư Mộ Hàn chèo thuyền quay về.
Tư Mộ Hàn thấy cô đã chơi đủ thì cũng chuẩn bị chèo thuyền trở lại.
Ai ngờ đáy thuyền vốn đang bình thường lại đột nhiên nứt ra.
Vết nứt đầu tiên là ở đuôi thuyền nơi Nguyễn Tri Hạ đang ngồi.
"A."
Nguyễn Tri Hạ hoảng sợ hét lên, sau đó cô ngã xuống hồ.
"Ha Ha!"
Tư Mộ Hàn nheo mắt, trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ rơi vào hồ nước.
Gần như không chút do dự, anh thả mái chèo trong tay ra và nhảy xuống hồ.
"Aaa, có người rơi xuống hồ!"
Một cặp đôi bên cạnh hét lên.
Nguyễn Tử Nhu ở trên bờ nhìn thấy cảnh tượng đột ngột xảy ra này, trong lòng vô cùng vui
vé.
Đây là quả báo đúng không?
Nguyễn Tử Nhu hy vọng tốt nhất là Nguyễn Tri Hạ chết đuối luôn đi.
Tư Mộ Hàn nhảy xuống hồ, nhưng anh không tìm thấy Nguyễn Tri Hạ.
Rõ ràng anh đã nhảy xuống ngay, nhưng tại sao lại không thấy cô đâu?
Tư Mộ Hàn tìm kiếm trong khu vực đó gần một giờ đồng hồ, nhưng vẫn không tìm thấy Nguyễn Tri Hạ.
Đôi mắt của Tư Mộ Hàn tràn đầy vẻ tuyệt vọng và đau đớn.
Chết tiệt.
Tại sao anh lại đồng ý để có chơi trò nguy hiểm như vậy chứ?
Rõ ràng anh đã nói mình sẽ bảo vệ cô.
Tại sao anh lại để có gặp nạn ngay bên cạnh mình?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!