Ông già này!
Trước khi chết cũng phải làm liên lụy đến ông ta.
Bây giờ ông ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Chết tiệt!
"Chú hai, nếu có chuyện gì muốn nói thì đợi cảnh sát tới rồi nói!"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Tư Tấn Trung, trong mắt không có một chút độ ấm nào.
Tư Tấn Trung đột nhiên bùng nổ: "Tư Mộ Hàn, cậu dám gọi cảnh sát đến bắt tôi?"
"Cậu lại dám gọi cảnh sát đến bắt tôi ư?"
Tư Tấn Trung dường như cảm thấy mình đã nghe thấy điều gì đó vô cùng khó tin.
"Việc chủ hai đã làm, chẳng lẽ không đáng để trừng phạt sao?"
Tư Mộ Hàn cười khẩy.
Anh không chỉ báo cảnh sát bắt ông ta, mà còn phải khiến ông ta ngồi tù!
Những gì ông ta đã làm với ông nội của anh là chuyện mà chỉ có dã thú mới làm được.
"Cậu cho là báo cảnh sát bắt tôi thì tôi sẽ bị bắt sao! Nực cười!"
Tư Tấn Trung tỏ ra không sợ sệt gì: "Tôi không hại chết ba, cho dù cậu báo cảnh sát bắt tôi thì tôi cũng không sợ!"
Đúng vậy.
Đúng là ông ta đã đẩy ông già.
Nhưng làm sao ông ta biết ông ấy sẽ đột ngột lên cơn đau tim?
Cái tội này ông ta có chết cũng không nhận.
Tư Mộ Hàn muốn dùng chuyện này để xử lý ông ta sao?
Không có khả năng!
Tư Mộ Hàn cười khẩy một tiếng: "Thật sao, chúng ta cùng chờ xem!"
Cảnh sát nhanh chóng đến và đưa Tư Tấn Trung đi.
Mặt khác, Tư Mộ Hàn chịu đựng đau buồn và bắt đầu lo tang lễ cho ông nội.
Đến tối, Tư Mộ Hàn trở về phòng ngủ, nhìn căn phòng mà ông nội đã tự sắp xếp cho mình.
Anh ngẩng đầu nheo mắt rồi đi đến bên giường rồi ngồi xuống.
Cúi xuống từ ngăn kéo đầu giường lấy ra một tập ảnh, ngón tay chậm rãi lật nó ra.
Khi Nguyễn Tri Hạ bước vào, anh đang lật giở cuốn album trên tay, cô nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn album ảnh anh để trên đùi, cô nắm lấy cánh tay của anh, thản nhiên hỏi: "Xem ảnh chụp của anh với ông nội sao?"
Tư Mộ Hàn gật đầu: "Ừm"
Tầm mắt Nguyễn Tri Hạ rơi vào cuốn album, đột nhiên, đôi mắt của cô mở to tràn đầy kinh
ngạc.
Cô chỉ vào cậu bé khoảng mười một, mười hai tuổi trong cuốn album, giọng cô run run: "Đây là ai?"
Tư Mộ Hàn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhận thấy sự kỳ lạ của Nguyễn Tri Hạ.
"Là anh." anh nói.
Lúc này trong đầu của Nguyễn Tri Hạ giống như đột nhiên bị sét đánh, cả người choáng váng.
Anh nói...
Đây là anh sao?
Anh chính là anh trai nhỏ năm đỏ sao?
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc không thể kiềm chế.
Cô mở miệng muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
Cô ngước nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mặt, ánh mắt gần như si mê.
Anh trai nhỏ, không ngờ rằng sau mười bốn năm, em vẫn được gặp anh và kết hôn với anh.
Nhưng dường như anh đã quên em...
"Đây là khi anh mười hai tuổi."
Tư Mộ Hàn nói thêm.
"Đó cũng là bức ảnh cuối cùng anh chụp với mẹ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!