Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, nhón chân hôn lên mặt Tư Mộ Hàn rồi bỏ chạy.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ giống như một con thỏ nhỏ nhảy nhót không ngừng thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Đúng như anh đã nói, anh còn chưa nhìn cô già đi, sao có thể để mình xảy ra chuyện được chứ?
Anh không nỡ bỏ lại một mình cô trên thế giới này.
Chưa kể một ngày nào đó khi anh không còn nữa, cô sẽ trở thành người phụ nữ của người khác.
Anh nghĩ mình thật ích kỷ, cho dù có chết anh cũng muốn phải dẫn cô theo cùng.
Cho nên anh nhất định phải sống lâu hơn có, sống thọ hơn cô.
Có như vậy mới bảo đảm được cô mãi chỉ có một mình anh.
Vì bản thân đã mấy ngày nay không đi làm nên Nguyễn Tri Hạ rất rảnh, cô vội gọi điện thoại cho Hoa Hy.
Cô chưa kịp mở miệng thì Hoa Hy đã nói trước: “Hạ Hạ, cậu Hàn đã nói cho chị nghe về tình hình của em rồi.”
“Về phần anh Mộ Tư cũng đã gọi điện, nói rằng rất hài lòng với thiết kế của em.”
“Như vậy đi, em cứ tiếp tục ở nhà vẽ bản thảo, vẽ xong rồi thì kêu người đưa qua đây cho chị là được.”
“Hoặc em có thể vẽ bằng máy tính rồi gửi email cho chị”
“Được ạ, làm phiền chị rồi chị Hoa”
Nguyễn Tri Hạ không ngờ rằng Tư Mộ Hàn đã nói với chị Hoa.
Cô còn tưởng rằng mình đã bị đuổi việc rồi chứ.
Cô không ngờ chị Hoa lại tin tưởng mình như vậy, trong lòng rất cảm động.
Còn bảo cổ ở nhà vẽ bản thảo nữa chứ.
Nghĩ đến văn phòng làm việc riêng của cô ở Để Uyển nên Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã chuyển về Để Uyển ngay trong tối hôm đó.
Má Lâm đã lâu không gặp lại Nguyễn Tri Hạ, mừng đến mức nước mắt rưng rưng.
“Cô chủ, mấy ngày nay có không có nhà, mả Lâm nhở cô khôn xiết.”
Nguyễn Tri Hạ ôm má Lâm nói: “Má Lâm, chẳng phải tôi đã về rồi sao?”
Má Lâm thật là đáng yêu.
Mỗi lần gặp bà ấy đều thấy ấm áp trong lòng.
“Cô chủ, cô đã gầy đi nhiều rồi.”
Má Lầm nhìn cô đau lòng nói.
“Có sao?”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ vậy.
Có thể là mấy mấy ngày nay cô giận dỗi Tư Mộ Hàn nên ăn cơm không trôi, đã bị Tư Mộ Hàn ép ăn nhiều hơn.
Cô nghĩ chưa đến mức phải ốm đi.
Làm sao Nguyễn Tri Hạ biết trong mắt má Lâm cô gầy đi mấy lạng cũng gọi là gầy rồi.
“Có chứ, tôi bảo nhà bếp nấu canh cho cô, lát nữa nhở ăn nhiều vào để tẩm bổ.”
Má Lâm làm quả rồi đó.
Nguyễn Tri Hạ nhìn má Lâm, mỉm cười bất lực.
Trong bữa cơm tối, má Lâm luôn miệng nói cô gầy quá, cứ gắp cho cô cả một chén đầy ụ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chén của mình đầy ụ đồ ăn mà đau đầu.
Cô cong môi nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhìn nhìn cô rồi nói: “Anh cũng thấy em quá gầy.”
Nguyễn Tri Hạ đau lòng.
Cô ăn bữa cơm này xong chắc phải tập thể dục mấy ngày quá...
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn đầy ẩn ý nói: “Lát nữa tập thể dục, chắc chắn sẽ không tăng cân đầu”
Nguyễn Tri Hạ không biết rằng Tư Mộ Hàn nói tập thể dục ở đây là tập thể dục trên giường, Vì vậy cô gật đầu phụ hoạ theo: “Đúng vậy, lát nữa em phải đi cùng với Phó Lương.”
Nói được một nửa, Nguyễn Tri Hạ bỗng phát hiện không thấy Phó Lương đầu mới nhìn về phía má Lâm hỏi: “Ý, Phó Lương đầu? Sao không thấy xuống ăn cơm?”
Má Lâm nói: “Bởi vì mấy ngày nay cô chủ không có ở đây nên cậu chủ đã cho cô Phó nghỉ rồi.”
“Hôm nay cô đột ngột trở về, còn chưa kịp liên lạc với cô ấy nữa.”
Nguyễn Tri Hạ à rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn lấy ăn để, dường như cô đã nghĩ ra điều gì đó.
Trong phút chốc, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Đôi mắt không tự chủ được nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!