“Nguyễn Tri Hạ đúng là may thật, gả thay mà còn được gả vào nhà tốt như thế, không những là cô chủ nhà họ Tư, bây giờ nhan sắc Tư Mộ Hàn khôi phục rồi, chân không khuyết tật, đúng là làm người ta ngưỡng mộ mà!”
Nguyễn Tử Nhu ở bệnh viện chăm sóc cho Đinh Uyển Du vô tình nhìn thấy tin tức này, đúng thật là giống như dân mạng nói, hối hận đến xanh cả ruột.
Nguyễn Tử Nhu mặt mũi xanh xao dữ tợn, tay nắm chặt điện thoại, tức giận đến run rẩy. Hai mắt cô ta đỏ bừng: “Mẹ! Tư Mộ Hàn vốn không tàn tật, cũng không có xấu!”
Nguyễn Tử Nhu vô cùng hối hận!
Thế mà cô ta đã bỏ lỡ mất một người đàn ông hoàn hảo như thế.
Đó vốn là người đàn ông thuộc về cô ta!
“Gì cơ?”
Đinh Uyển Du trên giường bật dậy.
“Mẹ, đáng ra lúc trước con không nên từ chối kết hôn! Bây giờ thì hời cho Nguyễn Tri Hạ rồi.”
Nguyễn Tử Nhu đưa điện thoại cho Đinh Uyển Du xem, khóc đến mức hai mắt nhòe nhoẹt.
Đinh Uyển Du nhìn thấy tin tức trên điện thoại như bị đả kích lớn, cả người cứ thế nặng nề đổ xuống giường.
“Nhu nhi ơi Nhu nhi, con xem con đã bỏ lỡ thứ gì kia!”
Bảo sao con nhóc Nguyễn Tri Hạ sau khi được gả đi ngày càng đắc ý.
Hóa ra cô ta đã biết Tư Mộ Hàn không tàn tật cũng không xấu từ sớm rồi?
Căm phẫn trong lòng Đinh Uyển Du lập tức trào lên.
Bà ta và Nhu nhi sống thê thảm như thế, còn con gái của một kẻ tội phạm như Nguyễn Tri Hạ dựa vào cái gì mà sống tốt hơn bọn họ chứ!
Đinh Uyển Du không cam tâm mà híp mắt lại, trong đáy mắt xoẹt qua một tia toan tính.
Nguyễn Tử Nhu không biết trong lòng Đinh Uyển Du đang nghĩ gì, chỉ biết khóc lóc, trong lòng hối hận không thôi.
Những chuyện xảy ra bên ngoài kia, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không hay biết.
Cô vẫn còn đang ngủ mê man.
Cô đã ngủ mê mệt một ngày một đêm rồi.
Nếu không có Tống Thanh Lam nói với Tư Mộ Hàn rằng chỉ là cô quá mệt nên mới hôn mê lâu như vậy, thì sợ là Tư Mộ Hàn đã cho lật tung cả cái Hàng Châu lên mất.
Buổi sáng thứ ba sau ngày sự việc xảy ra, Nguyễn Tri Hạ mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, cá người như bị người ta nghiền ra rồi lại đắp lại.
Không chỉ có cơ thể nặng nề, trong đầu có hình như còn lóe lên khung cảnh nào đó.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ liền trắng bệch.
Cô theo bản năng kéo chăn lên, kiểm tra cơ thể mình.
Trên người cô có mặc váy ngủ.
Nhưng mà.
Không có mặc đồ lót...
Hơn nữa nơi nào đó ở dưới thân còn truyền đến cảm giác đau xót khó nói lên
lời, giống như cảm giác đau nhói sau khi trải qua cơn bão tố vậy.
Nguyễn Tri Hạ khom lưng ôm lấy hai đầu gối ngồi trên giường, hai hốc mắt dần đỏ ửng.
Là ai đã làm với cô?
Cô nhớ lại hình như mình nhìn thấy Tư Mộ Hàn có thể đứng dậy.
Nhưng Tư Mộ Hàn sao lại có thể đứng dậy được chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!