Người đàn ông ngồi ở trên xe lăn, hai tay để lên trên đùi, ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng, gõ gõ lên chân.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, khẽ cau mày, cô nhận ra người đàn ông này nói chuyện thật là...
Nhìn xem người phụ nữ ngoan ngoãn nằm sấp ở trên giường, trong ánh mắt có một sự sâu xa không nói ra được: "Bây giờ, cô có thể giải thích cho tôi chuyện cổ và ba của cô cùng nhau đùa giỡn tôi được chưa?"
"Đùa giỡn anh gì?" Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý của người đàn
ông.
"Chuyện cô gả thay cho em gái của cô, là chủ ý của ai?"
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, dường như là không ngờ rằng chuyện gả thay bị bại lộ nhanh như vậy.
Giọng điệu của người đàn ông nghe vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên là rất tức giận.
Nhưng cô lại có thể nói cái gì đấy chứ?
Chẳng lẽ nói cô cũng là bất đắc dĩ à?
Sợ là nói xong thì cô còn chết nhanh hơn nữa đấy!
"Là chủ ý của ai có quan trọng không?"
Dù sao người đàn ông đã quyết tâm trừng phạt nhà họ Nguyễn, cô có nói cái gì thì cũng đều vô dụng cả.
Huống chi, đổi cô mà nói, nhà họ Nguyễn không hề quan trọng.
Cố quan tâm chỉ có một người, đó chính là Nguyễn Tử Hành.
Vừa nghĩ tới Nguyễn Tử Hành, trong mắt của Nguyễn Tri Hạ tràn đầy lo lắng.
Cũng không biết sau khi cô bị Tư Mộ Hàn mang đi thì Tử Hành thế nào rồi nữa.
Nhưng mà có thể chắc chắn hai mẹ con Đinh Uyển Du kia hẳn là không còn sức lực ăn hiếp Tử Hành nữa, huống chi, còn có Nguyễn Thiện Dân mà.
Mặc dù Nguyễn Thiên Dân đối xử với cô chẳng ra gì, nhưng mà ông ta lại đối xử với em trai cô rất tốt, đây cũng là điều duy nhất duy nhất cô không hận ông ta.
"Cô cảm thấy sẽ tuỳ tiện buông tha cho các người sao?" Tư Mộ Hàn cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh như đao nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ ở trên giường.
"Không." Nguyễn Tri Hạ chắc chắn trả lời.