"Nói đi, sáng sớm đã rình coi sắc đẹp của anh, chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua anh không trở về ngủ cùng em cho nên em cảm thấy cô đơn sao?"
Tư Mộ Hàn cong khóe miệng, tà ác nói.
Nguyễn Tri Hạ tức giận đánh nhẹ vào bộ ngực rắn chắc của Tư Mộ Hàn: "Ai cô đơn chứ!"
Dưới làn sương mờ ảo, đôi mắt như được phủ một lớp sương mù của cô trông rất mị hoặc và quyến rũ.
Hàng mi dài và cong vút dày đặc, chớp chớp rất cuốn hút.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, khóe miệng khô khốc, vươn tay để ra sau gáy của Nguyễn Tri Hạ, ấn cô xuống hôn lên đôi môi hấp dẫn của cô.
Mạnh mẽ triền miên.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang điên cuồng hôn cô, lông mi khẽ rung lên vài cái, sau đó cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh.
Tư Mộ Hàn đau đớn buông cô ra, nhìn cô với đôi mắt đen sâu đầy vẻ không hài lòng.
Anh dường như đang thắc mắc tại sao cô lại cắn anh.
Nguyễn Tri Hạ hừ nhẹ một cái: "Bị cảm còn muốn hôn em, muốn lây bệnh cho em sao?"
Khóe miệng Tư Mộ Hàn giật giật, anh chỉ chuyên tâm thưởng thức vẻ đẹp mà quên mất chuyện này.
Anh ho khan chột dạ nói: "Đều là lỗi của em, do em quá mê người nên anh mới không nhịn được."
Nguyễn Tri Hạ đánh nhẹ anh một cái, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh đang nói cái gì vậy! Không biết xấu hổ!"
Nhìn cả nửa người dưới ướt đẫm, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy phiền muộn: "Đều tại anh đó! Đang yên đang lành lại kéo em xuống để làm gì!"
"Rõ ràng là em gây rối anh trước, sau đó anh mới ra tay phản kháng."
Tư Mộ Hàn đưa tay ôm ngực và nhìn cô với vẻ vô tội.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: "Anh tiếp tục tắm đi, em đi thay quần áo rồi đi làm."
Nguyễn Tri Hạ nói xongvà bước ra khỏi bồn tắm.
Tư Mộ Hàn cũng không giữ cô lại, nhìn cô đi ra khỏi phòng tắm, anh cũng từ trong bồn đứng lên.
Do về gấp nên anh không kịp cởi quần mà ngồi thẳng xuống bồn.
May mà cô gái nhỏ không ở lại lâu, nếu không sẽ phát hiện ra anh đang mặc quần.
Những sắc mặt anh nhanh chóng trở nên u ám.
Anh biết cô đang nghi ngờ.
Cũng may lúc sáng anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần, để không bị cô bắt gặp.
Có điều là không thể để cô ở bên cạnh Mộ Tư thêm nữa, phải nhanh chóng đưa cô đi.
Nếu không rất dễ bị lộ.
Nhưng sau này muốn giải thích, chắc chắn sẽ ầmĩmột trận.
Sớm biết như vậy anh đã không sử dụng thân phận Mộ Tư để tiếp cận cô, nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Tư Mộ Hàn cáu kỉnh hất tóc mái ướt trên trán và bước ra khỏi bồn tắm.
Nguyễn Tri Hạ thay quần áo và quay lại M.S.
Cố định đi thang máy lên, nhưng quầy lễ tân chạy tới và ngăn có lại.
“Chuyện đó, cô Nguyễn, chủ tịch đã ra lệnh cho tôi phải nói với cô rằng sau này cô không cần phải đến văn phòng của anh ấy nữa.
Bảo tôi nói với cô rằng cô cứ hoàn thành lại về bản thảo thiết kế, sau đó có thể trực tiếp giao cho Thư ký Tiểu Dương"
Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc, nhưng trên mặt không hề có một chút cảm xúc nào, cảm ơn nhân viên lễ tân: "Làm phiền cô rồi."
Nói xong, cô quay đi và bước ra khỏi M.S.
Mộ Tư không để cô đến nữa, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ đến những gì mình đã nói trước đó, cô cảm thấy xấu hổ và không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Bắt taxi trở về Hoa Khế, những người trong văn phòng đã thấy cô quay lại.
Những người đó hóng hớt đều vây quanh và lấy lòng nói: "Hạ Hạ, sao cô đã trở lại rồi? Bản thảo thiết kế đã được thông qua chưa?"
"Hạ Hạ, cô sắp trở thành nhà thiết kế mới số một của Hoa Khế rồi, sau này chị Cao còn dám không nể mặt cô sao?"
"Hạ Hạ, anh Mộ Tư có đẹp trai không? Cô cùng đi cùng về với Mộ Tư, cảm giác như thế nào?"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy lỗ tai đau nhức.
Cô không muốn nói chuyện với những người này.
Trước đó ai cũng chờ xem cô xấu mặt.
Giờ thì tốt rồi rồi, ai cũng tranh nhau muốn lấy lòng cô.
"Được rồi, lúc trước mấy người nói Hạ Hạ như thế nào không nhớ sao, bây giờ muốn lấy lòng cũng đã muộn rồi."
Vu Tiểu Manh, một người đồng nghiệp khá tốt trước đây đã từng làm việc với Nguyễn Tri Hạ chế nhạo.
"Vu Tiểu Manh, cô là cái quái gì mà nói như vậy?"
Một đồng nghiệp khác chột dạ.
Vu Tiểu Manh ôm lấy cánh tay, môi hơi câu lên, buồn cười nói: "Đương nhiên là người, cũng không phải cái quái gì cả."
Sau đó, cô ấy lại nói thêm: "Có điều tôi thấy ai đó thật giống chó nhật, thấy ai cũng vẫy đuôi, thật không biết xấu hổ."
"Vụ Tiểu Manh, cô!"