Nguyễn Tri Hạ đại khái đã đoán được, hôm nay sợ là cũng chẳng tốt đẹp gì rồi.
Theo lý mà nói, cố làm dịch vụ, không nên đối xử không hữu nghị với khách hàng như vậy.
Nhưng người đàn ông này thật sự khiến người ta quá tức giận, cô thật sự không hữu nghị nổi.
Nếu không phải vì cô cần công việc này, cô thật sự không hề muốn hầu hạ một người đàn ông có tính cách ác liệt như vậy.
"Ồ.. ?" Mộ Tư nhíu mày, nhấc chân đi về phía Nguyễn Tri Hạ: "Cô Nguyễn đây là đang ám chỉ tôi không tôn trọng có sao?"
Mộ Tư bỗng nhiên tới gần khiến trái tim Nguyễn Tri Hạ bị siết chặt, theo bản năng muốn kéo giãn khoảng cách với Mộ Tư.
Cô lui về phía sau nói: "Tôi lại không hề nói như vậy."
Mộ Tư từng bước ép sát, giơ tay vây lấy Nguyễn Tri Hạ, nhốt cố giữa cái bàn với mình, cúi người mập mờ thổi khí bên tai cô.
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy cô Nguyễn chính là đang nói tôi vậy?"
"Cô Nguyễn hao hết tâm tự chọc giận tôi, rốt cuộc là muốn thế nào?
Chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội hấp dẫn sự chú ý của tôi?"
Nghe Mộ Tư tự luyến nói xong, Nguyễn Tri Hạ quả thực cũng bị chọc cho tức cười.
Người đàn ông này lấy đâu ra tự tin mà dám cho rằng cô đang hấp dẫn sự chú ý của anh ta?
Nực cười.
Nguyễn Tri Hạ giơ tay cản Mộ Tư đang càng ngày càng ghé sát vào người cô, thân thể hơi hạ thấp xuống, trong nháy mắt chạy ra khỏi lòng Mộ Tư.
"Tôi hấp dẫn sự chú ý của anh ư?" Cô đứng đó, bày ra vẻ mặt đùa cợt.
"Ngài Mộ Tư, không biết ngài có từng nghe qua một câu thế này chưa."
"Làm việc gì cũng đừng nên quá tự phụ, không phải tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống anh đâu."
"Tôi không biết trên thân ngài Mộ Tư rốt cuộc cuốn hút thế nào mà có thể khiến người phụ nữ khác cố ý quyến rũ anh."
"Nhưng tôi dám chắc chắn nói với ngài Mộ Tư thế này. Tôi không thích anh, lại càng không muốn hấp dẫn anh."
"Tôi thấy ngài Mộ Tư cũng không phải có lòng muốn hợp tác với Hoa Khê!"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục ở lại nữa.
Người đàn ông này ngay từ đầu đã không muốn cô tới thiết kế trang phục, mà là cố ý muốn làm nhục cô.
"Xem ra ngài Mộ Tư không có ý định làm quần áo, xin lỗi không tiếp được."
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ rời đi, khóe miệng Mộ Tư hơi nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô lộ ra móng vuốt, không ngờ lúc cô hận người ta cũng thật đáng yêu.
Nguyễn Tri Hạ tay không mà về, lần thứ hai trở thành truyện cười trong phòng làm việc.
Đối với chuyện này, Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý.
Cô đi đến văn phòng tổng giám đốc, áy náy nói xin lỗi với Hoa Hy: "Em xin lỗi, tổng giám đốc, em làm hỏng việc rồi."
Hoa Hy dường như đã liệu đến kết quả này, có chút đau đầu xoa huyệt Thái Dương, nói với CÔ:
"Được rồi, chị biết rồi."
"Bên ngài Mộ Tư chị lại tiếp tục đàm phán vậy, tuyệt đối không thể bỏ đơn hàng lớn bên ngài Mộ Tư này được."
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng muốn nói gì đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!