Nguyễn Tri Hạ theo Cao Đồng Đồng đến tổng bộ M.S.
Cô bất ngờ phát hiện ra tổng bộ của M.S ở ngay tầng năm mươi của cao ốc Hối Cảnh.
Không, chính xác là từ tầng năm mươi trở lên, tất cả đều là địa bàn của M.S.
Vốn tưởng rằng tầng dưới đã tráng lệ rồi, nhưng bây giờ khi bước vào bên trong M.S, Nguyễn Tri Hạ mới biết người giỏi có người giỏi hơn, núi cao cũng có núi cao hơn.
Trang hoàng bên trong của M.S có lẽ là tốt nhất trong tất cả các doanh nghiệp trong nước.
Nguyễn Tri Hạ giống như một thường dân nhỏ vô tình bước vào hoàng cung rộng lớn, không nhịn được hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cao Đồng Đồng thầy Nguyễn Tri Hạ y hệt như bà ngoại Lưu đi chơi công viên vậy, nhìn đông nhìn tây.
Nhất thời chị ta khinh thường nói: "Thường dân chỉ là thường dân, cứ như chưa từng thấy sự đời vậy, có gì đẹp mà coi?"
Mặc dù miệng nói Nguyễn Tri Hạ như vậy, nhưng bản thân Cao Đồng Đồng cũng không thể che giấu được sự kích động trong lòng, đôi mắt của thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.
Đây là lần đầu tiên chị ta đến M.S.
Cũng không biết ngài Mộ Tư bỗng nhiên tìm chị ta rốt cuộc là có chuyện gì.
Chẳng lẽ là vì cảm thấy rất hài lòng với bộ vest chị ta thiết kế nên muốn gặp chị ta ư?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Cao Đồng Đồng không khỏi nhếch lên, trong đôi mắt đó tràn đầy ánh vui sướng.
Nghe lời nói của Cao Đồng Đồng, Nguyễn Tri Hạ lập tức cúi đầu, lại nhìn thấy Cao Đồng Đồng còn giống một người chưa bao giờ nhìn thấy sự đời hơn cả cô.
Cô nhất thời không kìm được, lén lút đảo mắt, khóe miệng hiện lên một vòng cung khinh thường.
Thế mà còn không biết xấu hổ nói cô nữa kìa?
Trước tiên hãy thu hồi biểu cảm khoa trương của chị ta đi rồi lại tới cười nhạo cô, được không?
Rốt cuộc là ai giống người chưa từng nhìn thấy sự đời hơn hả?
Nguyễn Tri Hạ thầm oán trong lòng.
Dưới chỉ dẫn của quầy lễ tân, Nguyễn Tri Hạ và Cao Đồng Đồng được đưa đến ngồi trong phòng tiếp khách tầng chín mươi tám.
Nguyễn Tri Hạ đang định ngồi xuống, Cao Đồng Đồng lại đưa tay ngăn cô: "Nguyễn Tri Hạ, cô đứng đi."
"..." Nguyễn Tri Hạ đã sắp đặt mông ngồi trên ghế sô pha, không còn cách nào khác ngoài việc đứng dậy, đứng sang một bên.
Nhìn vẻ mặt "Một thực tập sinh nho nhỏ như cô thì có tư cách gì ngồi cùng với tôi" của Cao Đồng Đồng, Nguyễn Tri Hạ thật là có hơi muốn cào mặt của chị ta.
Nhưng ai bảo chị ta là sếp của cô cơ chứ.
Thôi bỏ đi.
Nhẫn nhịn một chút là qua thôi.
Cửa kính phòng tiếp khách tự động mở ra.
Ngay sau đó, hai thư ký bước vào trước, đứng đợi ở hai bên cửa.
Cùng lúc đó, ngoài cửa, một người đàn ông đeo mặt nạ màu bạc, cao khoảng một mét chín, khí thế cường hãn như một vị vua thống trị thiên hạ bước vào.
Anh mặc một bộ vest đen được thiết kế riêng, bên trong là áo sơ mi màu trắng sơ vin, phía trên thắt một chiếc cà vạt sọc đen, dưới thân mặc quần tây cùng màu.
Dưới chân mặc một đôi giày da thủ công sáng bóng.
Khí chất của người đàn ông khiến người ta kinh ngạc, giữa những cử chỉ của anh lộ ra vẻ tự phụ, kiêu căng và tao nhã, bất phàm.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng có thể mơ hồ cảm nhận được sự xuất sắc phi thường của người đàn ông.
Đặc biệt là dáng người như người mẫu của anh quả thực là kích thích nội tiết tố.
Nguyễn Tri Hạ bị thu hút bởi tỷ lệ cơ thể và đôi mắt của người đàn ông, bất giác liếc nhìn đối chân dài như một mét tảm của người đàn ông.
Cao thật đấy...
Đây là nhận thức đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ.
Chân rất dài nha...
Đây là nhận thức thứ hai của Nguyễn Tri Hạ.
Khí chất rất tốt...
Đây là nhận thức thứ ba của Nguyễn Tri Hạ.
Cao Đồng Đồng cũng bị choáng ngợp trước khi tràng mạnh mẽ của người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!