Sau khi ăn xong, mấy người của dòng bên giải tán, rời đi.
Trong nhà cũ chỉ còn lại Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Phi và mấy cụ ông.
Mấy ông cháu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách và trò chuyện về sinh hoạt trong gia đình.
Đồng thời, Nguyễn Tri Hạ cũng biết cô gái trông rất xinh đẹp ấy là chị họ của Tư Mộ Hàn.
Không thể không nói gen của nhà họ Tư thật sự rất mạnh.
Tư Mộ Hàn thì điển trai đến vậy.
Còn Tư Mộ Phi lại nhìn như yêu tinh, nghiêng nước nghiêng thành, không biết đã khiến bao nhiêu người đàn ông phải khom lưng vì cô ấy.
"Em ba, vợ em trông xinh đẹp đấy."
Tư Mộ Phi tao nhã bắt chéo hai chân, trên tay cầm một cái nĩa hoa quả, trên nĩa cắm một miếng táo nhỏ.
Nói xong, cô ấy cắn táo, nhai một cách rất duyên dáng.
Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, nghe xong lời của Tư Mộ Phi cũng chỉ thản nhiên nhìn cô ấy một cái.
Cũng không nói gì.
Tư Mộ Phi dường như đã quen với cái tính này của anh, không cảm thấy tức giận gì.
Thấy Tư Mộ Hàn không để ý đến mình, cô ấy liền đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ và nói: "Vợ em ba, hay là em bỏ em ba, theo chị đi."
"Khụ..."
Nguyễn Tri Hạ bất thình lình bị sặc.
Tư Mộ Hàn duỗi tay vừa vuốt ve sau lưng Nguyễn Tri Hạ, vừa trừng mắt nhìn Tư Mộ Phi một cái lạnh lùng.
Tư Mộ Phi nhún vai vẻ ngây thơ.
Chuyện này không liên quan gì tới cô ấy nha.
Sao cô ấy biết em dâu không chịu nổi loại chọc ghẹo này như vậy chứ.
Ông cụ nhìn Nguyễn Tri Hạ ho đến nỗi mặt cũng đỏ lên, không khỏi nhìn về phía Tư Mộ Phi, nói: "Phi Phi, nhìn cháu kìa, dọa Hạ Hạ sợ rồi."
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này của ông cụ mà không hiểu sao lại muốn khóc.
Không phải cô bị dọa sợ...
Cô chỉ kinh ngạc trước câu chữ kinh người của Tư Mộ Phi mà thôi.
Tư Mộ Phi nắm lấy cánh tay của ông cụ, nũng nịu nói: "Ông nội, cháu đâu có đâu."
Sau đó, cô ấy lại nói với Nguyễn Tri Hạ: "Em dâu không sao chứ?"
Nguyễn Tri Hạ thuận khí rồi gật đầu: "Em không sao."
Tư Mộ Phi dựa vào vai ông cụ, cọ cọ như con mèo nhỏ: "Ông nội, nhìn xem, em dâu cũng nói em ấy không có việc gì rồi đó thôi."
Ông cụ không chịu nổi viên đạn bọc đường của Tư Mộ Phi, chẳng mấy chốc đã bật cười: "Được rồi, ông nội có nói cháu cái gì đâu. Cháu cứ làm nũng với ông nội hoài, y như là chưa lớn vậy, cũng không sợ Hạ Hạ cười cháu à."
"Không, không. Cháu thích ông nội nhất."
Một khi Tư Mộ Phi giở trò nũng nịu thì có thể khiến cho người ta cảm thấy nhũn người hơn cả một cô bé.
Thật là xương cốt như nhũn hết cả ra.
Lực sát thương quá lớn rồi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Phi dựa vào đầu vai của ông cụ, bộ dạng nũng nịu tự nhiên thì rất là hâm mộ.
Như vậy mới là một gia đình.
Vui vui vẻ vẻ, hòa thuận ấm áp.
"Chị, qua năm sau chị đã hai mươi tám rồi phải không?"
Tư Mộ Hàn đột nhiên hỏi Tư Mộ Phi.
Tư Mộ Phi gật đầu mà không hiểu lý do tại sao, nói: "Ừ đúng rồi, có chuyện gì vậy?"
Tư Mộ Hàn khinh thường nhìn cô ấy, trào phúng: “Cũng đã hai mươi tám rồi mà còn làm nũng với ông nội. Ấu trĩ!"
Tư Mộ Phi nghe vậy lập tức nổi giận. Cô ấy cầm một cái gối lên trực tiếp ném qua: "Biến đi!"
Thằng ba chết tiệt, dám cười nhạo cô!
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, cái gối xẹt qua vai rồi rơi xuống đất.
Thấy vậy, Tư Mộ Phi lại ném một cái khác qua.
Kết quả
Nện tới Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Phi và Tư Mộ Hàn đều ngây ngẩn cả người.