Cô ta đâu phải đặc biệt làm chuyện này vì Tô Văn, cô ta dựa vào đâu mà chạy tới đánh mình?
Đáng đời cô ta tuy nhận được giải nhất nhưng lại thành trò cười cho thiên hạ.
Tư Mộ Hàn đứng dưới sân khấu nhìn Nguyễn Tri Hạ tự tin trình diễn tác phẩm của mình thể nào, sau đó lại mất mát khi bị giám khảo tuyên bố cô đã tự động bỏ quyền ra sao, tâm trạng của anh lúc ấy phải nói là u ám tột độ.
Người phụ nữ của anh phải nên cười mới đúng.
Tư Mộ Hàn cúi người, kề sát tại Quan Diêm nói mấy câu.
Quan Diêm gật đầu lia lịa, sau đó dẫn theo hai tên vệ sĩ rời đi, hai vệ sĩ khác thì ở lại bảo vệ cho Tư Mộ Hàn.
Lúc Nguyễn Tri Hạ lên xe, Tư Mộ Hàn đã ngồi chờ sẵn bên trong rồi, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú. Cô chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay anh, ngồi xuống vị trí bên cạnh.
“Chúng ta về nhà đi.”
Tâm trạng của cô không mấy tốt đẹp, cô muốn về nhà.
Tư Mộ Hàn vỗ nhẹ mu bàn tay có một chút, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh nói: “Chờ chút đã.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Tư Mộ Hàn chỉ chăm chú nhìn cô hồi lâu chứ không nói thêm lời nào. Nguyễn Tri Hạ mím môi, muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là lặng im không nói.
Một lát sau, bên ngoài xe truyền đến tiếng chửi bậy đầy giận dữ của Nguyễn Tử Nhu.
“Các người làm gì vậy, thả tôi ra!”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Nguyễn Tử Nhu đang bị hai tên vệ sĩ bắt giữ.
Vẻ mặt tức muốn hộc máu của cô ta thật sự rất khó coi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Nguyễn Tử Nhu bị vệ sĩ áp giải tới đây, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn, khó hiểu hỏi anh: “Anh đây là?”
“Giúp em trút giận”
Tư Mộ Hàn thờ ơ nói.
Nguyễn Tri Hạ: "."
Người đàn ông này thật là, sao lại mê người đến thế chứ.
Hoá ra ở chỗ này đợi nửa ngày chỉ để bắt Nguyễn Tử Nhu đến cho cô xả giận sao?
Không thể phủ nhận, cô thật sự yêu bộ dạng cuồng vọng khí phách này của anh chết đi được.
Đúng thế.
Người đàn ông của cô chính là khí phách như vậy đó.
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa xe ra. Cô ngồi trên xe, hạ mắt nhìn xuống Nguyễn Tử Nhu đang bị vệ sĩ áp giải tới, nở nụ cười mỉm chi.
Nụ cười đó lạnh lẽo như tiết trời mùa đông.
Cô là một người rất nhỏ mọn, thích thù dai. Hồi nãy Nguyễn Tử Nhu đập có một gậy ngay sau gáy trong toilet, bây giờ vẫn còn đau đấy. Nếu cô không dạy dỗ cô ta một chút, vậy thì quá lỗ rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!