Gương mặt của Tư Mộ Hàn tối sầm lại.
Quan Diêm nhìn Nguyễn Tử Hành mà đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mặc niệm cho Nguyễn Tử
Hành.
Nguyễn Thiện Dân sợ đến mức nhanh chóng bước tới kéo Nguyễn Tử Hành đi, sau đó nói với Tư Mộ Hàn với vẻ mặt sợ hãi: "Cậu Hàn, thật xin lỗi, Hành Hành nói bậy, vô tình xúc phạm cậu, mong cậu đại nhân đại lượng tha cho nó, hiện tại tôi sẽ đưa nó đi, không quấy rấy cậu và Hạ Hạ."
Nói xong, Nguyễn Thiên Dân kéo Nguyễn Tử Hành lên lầu dưới ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tử Hành đã bị bắt đi, nhưng vẫn hét lên: "Đừng bắt nạt chị gái tôi", "Trả lại chị gái cho tôi."
Nguyễn Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm khi thấy Nguyễn Thiện Dân đã đưa Nguyễn Tử Hành đi.
Cô đi về phía Tư Mộ Hàn, chủ động nắm tay anh, cười nói: "Chúng ta về đi"
Tư Mộ Hàn không nói gì, anh có vẻ vô cùng bất mãn vì cô đã không đẩy Nguyễn Tử Hành sang một bên.
Nguyễn Tri Hạ rất bất lực nên phải đích thân đẩy Tư Mộ Hàn ra khỏi nhà họ Nguyễn.
Trên đường trở về, Tư Mộ Hàn không hề nói một lời nào với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi đối diện với Tư Mộ Hàn, nhìn anh lạnh lùng và thờ ơ, vô cùng bất lực.
Cô không nhịn được đưa tay nhỏ chọc vào đầu gối của Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói: "Ghen với em rể luôn, thú vị không?"
Khi Tư Mộ Hàn nghe thấy lời nói của cô, anh đột nhiên mở mắt ra nhìn cô một cái thật lạnh
lùng, sau đó lại nhắm mắt lại, dường như còn tức giận hơn.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bụm miệng, tự trách mình lỡ mồm, biết anh keo kiệt nhưng vẫn nói như vậy, không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao.
Cô đứng dậy ngồi xuống ghế bên cạnh Tư Mộ Hàn, một tay ôm lấy cánh tay anh, cả người dính chặt vào anh, cô dùng thân thể xoa xoa cánh tay của Tư Mộ Hàn, bực bội nói: "Em chưa có phản ứng lại nên không đẩy nó ra thôi, anh đừng tức giận được không?"
Đồng thời trong lòng còn oán thầm, có một người chồng chiếm hữu và độc đoán, thật khó làm người mà!
Lâu lâu lại dỗ dành, thật giống như một đứa trẻ.
Tư Mộ Hàn mở mắt ra nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của Nguyễn Tri Hạ, sau đó nhìn vào cánh tay đang ôm anh.
Nhìn nơi mềm mại của Nguyễn Tri Hạ thỉnh thoảng cọ vào cánh tay anh, trong mắt anh chợt lóe lên một tia sáng mờ ảo, rồi anh thu hồi tầm mắt, làm như không thấy.
Nguyễn Tri Hạ trông mong nhìn Tư Mộ Hàn, khi thấy anh đang nhìn cô, tưởng mọi việc đã xong.
Nhưng Tư Mộ Hàn đã quay đầu lại như không có chuyện gì xảy ra, sau đó...
Mặc kệ cô.
Buồn bực, không nói nên lời, Nguyễn Tri Hạ chịu thua.
Cô thực sự không biết phải làm thế nào để dỗ một người đàn ông ghen tuông với em rể của mình.
Quá mệt mỏi.
Tại sao cô phải ngây thơ đi dỗ dành anh chứ?
Anh thích ghen thì ghen, cho ghen chết đi.
Cô không thèm đoái hoài đến anh nữa.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi và ngồi trở lại chỗ đối diện.
Hai chân dài chồng lên nhau, tay ôm ngang vai, vẻ mặt không để ý tới người khác, sau khi nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, cô trực tiếp nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!