Anh không ngờ cô lại vì mình mà làm vậy, rõ ràng trước khi bị anh ép buộc, cô còn bật khóc.
Tối hôm qua cô lại chủ động cho anh...
Nhớ tới tối hôm qua cô rõ ràng sợ hãi tột cùng, nhưng vẫn dũng cảm quên mình đi vào...
Thật sự khiến lòng anh mềm nhũn rối tung, chỉ muốn yêu thương cô, cưng chiều cô thật tốt.
Sau này anh sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không phụ sự trả giá của cô dành cho anh tối hôm qua.
Nguyễn Tri Hạ ngủ mê man, trên môi đột nhiên ngứa ngáy, cô tưởng Tử Hành lại cầm lông chim đến làm phiền cô, liền đưa tay lên đập: “Thôi... Tử Hành, đừng làm rộn, để chị ngủ."
Tay của Tư Mộ Hàn đột ngột dừng lại, đôi mắt vốn dĩ mang theo vẻ dịu dàng lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Anh nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ, tức giận hỏi: "Tử Hành là ai?"
Chết tiệt, cô dám gọi tên đàn ông khác trên giường của anh.
Sau khi bị Tư Mộ Hàn dày vò cả đêm, vốn đã rất buồn ngủ, bây giờ lại bị đánh thức, Nguyễn Tri Hạ phát cáu, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều nên buột miệng đáp: "Tử Hành là Tử Hành chứ ai! Ôi trời! Em thật phiền phức! Đừng làm ồn nữa, chị muốn ngủ."
Rút tay khỏi tay Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cuộn người trong lòng Tư Mộ Hàn, như thể tìm một nơi thoải mái, tiếp tục ngủ.
Tư Mộ Hàn nhìn một người phụ nữ không tim không phổi nào đó, sau đó nghĩ đến người đàn ông trong miệng cô, trong mắt dấy lên vẻ rét lạnh nồng đậm.
Hai tay anh bắt lấy hai tay Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt hung tợn đến đáng sợ: "Thức dậy cho tôi!"
"Nói cho tôi biết, Tử Hành là ai!"
Anh mặc kệ trước đó cô đã ở bên cạnh ai hay thích ai.
Bây giờ cô là vợ anh, là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai nhúng chàm!
Nửa người cô bị nhấc lên, cho dù có buồn ngủ thể nào thì cô cũng tỉnh rồi.
Nguyễn Tri Hạ mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm, bất chợt bắt gặp khuôn mặt vừa thô bạo vừa dữ tợn, cô sợ hãi kêu lên: "Aaa..."
Nếu không phải hai tay bị giữ lại, cô nghĩ cô có thể đã nhảy ra khỏi giường rồi.
Quá kích thích, mới sáng sớm đã cho cô một niềm vui bất ngờ như vậy, cô không chịu nổi!
"Câm miệng cho tôi!"
sự sợ hãi trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ đã thành công làm sâu thêm lửa giận của Tư Mộ Hàn.
Cô vẫn sợ anh!
Nhận thức này khiến Tư Mộ Hàn rất bực bội.
Rõ ràng tối hôm qua có nhiệt tình như vậy để giảm bớt dục vọng của anh, giống như là hai người tâm đầu ý hợp, quấn chặt lấy nhau.
Nhưng bây giờ, cô đang sợ anh!
Sao cô có thể sợ anh được!
Anh siết chặt đôi tay cô, giọng nói lạnh lẽo như hàn bằng trong địa ngục: "Cô sợ tôi?"
Tư Mộ Hàn rống lên thô bạo: "Mẹ kiếp, cô đang Sợtôi!"
Cô là vợ anh, là người phụ nữ của anh, sao cô có thể sợ anh!
Sao cô có thể
Tư Mộ Hàn lay động cơ thể mảnh mai của Nguyễn Tri Hạ như điên.
Đêm hôm qua Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn quăng quật nên không ngủ được nhiều, lúc này bị lắc lư đến nỗi chóng mặt hoa mắt.
Đối với sự tức giận của Tư Mộ Hàn, cô cảm thấy thật là chẳng hiểu ra sao.
Tuy nhiên cô cũng biết rằng phản ứng của cổ vừa rồi có thể đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.
Nhưng cô cũng là bất đắc dĩ mà.
Cô chỉ vừa mới tỉnh dậy, lại đột nhiên thấy khuôn mặt anh gần như vậy, khó tránh khỏi sợ hãi.
Điều này không liên quan gì đến việc cô sợ anh.
Cảm giác này giống như là cô đang xem ảnh bằng điện thoại di động, sau đó màn hình đột nhiên nhảy một bức ảnh kinh dị, cô sẽ sợ hãi, đó cũng là điều không thể tránh khỏi thôi.
Cái này có thể trách cô được sao?
Nguyễn Tri Hạ bị đong đưa đến nỗi sắc mặt có chút tái nhợt, trong bụng càng thêm khó chịu và buồn nôn.
"Dừng... màu dừng lại, tôi muốn ói..."