Còn bản thân Nguyễn Tri Hạ, cô hoàn toàn không biết những chuyện ngoài lề đó, vẫn đang thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành.
Đợi đến khi ăn no nê, cô mới phát hiện ra, không biết Quan Diêm đã rời khỏi đây từ bao giờ.
“Ủa, Quan Diêm đâu rồi? Anh ta đi đâu rồi nhỉ?"
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, trước giờ Quan Diêm lúc nào cũng đi cạnh Tư Mộ Hàn như hình với bóng, tại sao đang yên đang lành lại không thấy người đâu nữa rồi?
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ nhìn vết kem vẫn dính trên khóe miệng người phụ nữ, ánh mắt âm u thâm thúy thoáng trở nên mơ hồ, xen lẫn trong đó còn có cả ngọn lửa nóng bỏng đang sục sôi khó ai phát hiện được.
Thấy Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, nhịp tim Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đập dồn dập hơn mà chính cô cũng không thể lý giải được lý do, cô có phần khẩn trương, mở miệng: "Anh...".
Cô vốn định hỏi tại sao Tư Mộ Hàn lại nhìn mình lâu như vậy?
Nhưng vừa mới mở miệng đã thấy bàn tay thon dài cực đẹp với những khớp xương rõ ràng đó vươn tới gần mặt cô.
Cô muốn trốn, nhưng Tư Mộ Hàn đã không cho cô cơ hội đó, anh dùng một tay giữ đầu cô lại, tay còn lại đặt trên môi cô.
Nguyễn Tri Hạ ngây ngốc, tim đập dồn dập như sấm, cứ thình thịch thình thịch đến đáng ngờ.
Cô lắp bắp hỏi: "Anh... Anh... Làm... Gì..."
Tư Mộ Hàn nhìn dáng vẻ kinh hoàng như chú nai con đó của cô, khóe môi anh khẽ cong lên tạo thành nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lau vết kem dính trên khóe miệng cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo của anh pha lẫn sự gợi cảm: "Dính kem."
NCC
Nhìn vết kem trên đầu ngón tay Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Vậy mà cô còn tưởng là anh muốn...
Hôn cô chứ.
Xấu hổ quá.
Giữa lúc Nguyễn Tri Hạ chỉ biết xấu hổ nhìn Tư Mộ Hàn thì đột nhiên, cô thấy anh đưa đầu ngón tay đó vào trong miệng, và sau đó...
Ăn luôn.
Ăn luôn...
CD
Nguyễn Tri Hạ giờ phút này quả thực chỉ muốn hóa đá.
Rốt cuộc thì, người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy!
Cô theo bản năng nhìn vòng quanh bốn phía, thấy ở nơi xa có vài ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ, dường như tất cả đã thấy được hành động của Tư Mộ Hàn, bọn họ đều cúi đầu, không biết họ đang nói gì.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ đủ thông minh để hiểu, chuyện họ đang nói có liên quan đến cô và Tư Mộ Hàn.
“Ngọt quá.”.
Tư Mộ Hàn nói với giọng mờ ám.
Nguyễn Tri Hạ thật sự không muốn nhìn nữa.
Cô phát hiện người đàn ông này càng ngày càng trơ tráo.
Cái gì mà lạnh lùng, cao ngạo hay không ham muốn chứ, chỉ sợ là mọi người đã hiểu sai thì có.
Người đàn ông trước mặt cô đây, chính là một tên lưu manh!
Nói thẳng ra thì chỉ có gần gũi, hôn rồi sờ!
Tóm lại là không đứng đắn.
Trong đám người.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ xuất hiện, có một ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cô như cái bóng không chịu rời, chỉ một giây thôi cũng chưa từng chuyển hướng.
NCC
Thời điểm Tư Mộ Thành nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, anh ta đã bị cô mê hoặc hoàn toàn rồi.
Anh ta đã gặp qua không biết bao cô gái đẹp, nhưng anh ta chưa từng thấy người phụ nữ nào có vẻ đẹp thoát tục đến động lòng như Nguyễn Tri Hạ, cô đẹp đến nỗi khiến anh ta thần hồn điên đảo, khiến anh ta không tự chủ được mà nhìn chằm chằm cô, không muốn bỏ lỡ một giây phút nào.
Giây phút anh ta nhìn thấy tên tàn phế như Tư Mộ Hàn gần gũi cô, lòng đố kỵ ghen ghét của anh ta đã dâng lên cao cực điểm.
Một người phụ nữ đẹp động lòng người như thế không nên sánh đôi bên cạnh kẻ tàn phế như Tư Mộ Hàn.
Nếu cô là vợ anh ta thì thật tốt biết bao!
Anh ta nhất định sẽ che chở cho cô thật tốt, sẽ yêu quý cô, nâng niu cô như món bảo bối quý giá của mình.
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hề biết mình đã bị một tên cặn bã để ý đến, cô hỏi Tư Mộ Hàn đường đến toilet, ban nãy cô uống hơi nhiều nước nên giờ có chút bất tiện.
Tư Mộ Hàn vốn định nói anh sẽ đưa cô đi, nhưng lại bị Nguyễn Tri Hạ từ chối.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!