Cô uất ức bĩu môi.
"Tất cả các người đều thích ăn hiếp tôi, uy hiếp tôi. Tôi không thích các người, tôi ghét các người, tôi muốn đi tìm mẹ, mẹ là người yêu tôi nhất, mẹ sẽ không nỡ mắng tôi, đánh tối đầu"
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu không chuyên tâm lắng tai nghe thì sẽ chẳng nghe thấy cô đang nói gì. Sức sống trên người cô dần trôi đi, giọng điệu cũng dần trở nên để oải, nản lòng thoái chí khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Cô thật sự rất mệt mỏi, không đi nổi nữa, chỉ muốn cứ thế nhắm mắt đánh một giấc say sưa thôi.
Tư Mộ Hàn nghe thấy những lời của cô, trong lòng không kiếm được cơn hoảng hốt, cảm giác này giống hệt năm đó, khi bản thân tận mắt chứng kiến mẹ ngã vào trong vũng máu, mà anh lại chỉ có thể đứng ngây như phỗng nhìn bà ấy mỉm cười nhắm mắt, vĩnh viễn rời xa anh.
Trong con người hằn đầy tia máu đỏ tươi, anh ôm chặt lấy Nguyễn Tri Hạ, mặt dán mặt với cô, tuyệt vọng gào thét: “Cô không được ngủ, không được, cô không được rời xa tôi."
Giọt nước mùa lạnh bằng chảy dọc theo tóc anh, nhỏ xuống mi mắt Nguyễn Tri Hạ, khiến đối mắt sắp khép lại của cô hé ra một chút.
Không biết có phải độ ấm từ cơ thể anh truyền tới làm cô cảm nhận được sự chân thật hay không, Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn anh, chợt, cô giơ tay lên, vuốt ve vết sẹo màu hồng nhạt, hai mắt bỗng ươn ướt.
Giọng cô run run, cảm thấy có hơi không chân thật, cô hỏi: "Tư Mộ Hàn, là anh thật sao?"
Anh tới để tìm cô sao?
Nhưng không phải anh vẫn còn đang giận cô hả?
Không phải anh cảm thấy cô là đồ vô liêm sỉ ư? Sao còn đi tìm cô làm gì?
"Là tôi." Tư Mộ Hàn cầm lấy tay cô, cọ má vào tay cô.
"Thật tốt."
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trong trẻo, con ngươi đen nhánh sáng lên lấp lánh như viện hắc thạch được ngâm trong nước tinh khiết.
Nụ cười kia tựa như trăm hoa đua nở, đẹp không tả xiết, ánh mắt Tư Mộ Hàn như bị đóng bằng, cử thế ngây ngốc nhìn nụ cười yếu ớt khiến lòng anh rung động như sinhư dại.
Thì ra khi cô cười rộ lên lại đẹp mắt như vậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt sáng ngời, thời gian như dừng lại, cảnh tượng đẹp như một bức họa.
Đáng tiếc khoảnh khắc tốt đẹp này chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Sau khi thoảng nở nụ cười nhàn nhạt, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn mất đi ý thức, mắt nhắm lại, đầu nhỏ tựa lên ngực Tư Mộ Hàn.
Hai tay Tư Mộ Hàn run lên, hàng lông mày cau lại thật chặt. Anh ghé mắt nhìn cô gái trong lồng ngực, cô từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi thật dài còn vương bọt nước khẽ rung rung, hệt như công chúa ngủ trong rừng, xinh đẹp tới nỗi khiến người ta phải kinh ngạc.
Tư Mộ Hàn run rẩy giơ tay đặt dưới mũi cô, thời khắc không cảm nhận được hơi thở của cô, thế giới của anh như sụp đổ, anh ôm chặt lấy cô, rống lên một tiếng lớn: “Không!”
Quan Diêm đang đứng gần đó nghe thấy tiếng gào thét thê lương của Tư Mộ Hàn, vội vàng chạy tới.
Cậu ta nhìn thấy, trong định nghỉ mát, Tư Mộ Hàn đang ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng, hai mắt đỏ tươi không còn tiêu cự, hệt như đã đánh mất người con gái mình yêu thương nhất trên đời, quanh người tản ra hơi thở bị thương và đau đớn nồng đậm.
Quan Diêm không kiềm được mà vuốt vuốt ngực, càng thêm khẳng định chỉ số IQ của cậu chủ nhà mình đang giảm xuống một cách chóng mặt.