Có lẽ ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng không biết vào giây phút cô nhắc đến Tư Mộ Hàn, đáy mắt của cô cũng bất giác lộ ra vẻ dịu dàng.
Một người đứng ngoài cuộc như Lạc Tuấn Thần còn cảm nhận được hết sức rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa cô thích Tư Mộ Hàn.
Lạc Tuấn Thần chợt nở nụ cười tựa như gió xuân: "Hạ Hạ, anh thích em, thích em nhiều như những gì em nghĩ"
Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi muốn nói gì đó, song, Lạc Tuấn Thần khẽ lắc đầu ý bảo cô đừng nói gì cả mà nghe anh ấy nói tiếp: "Anh biết em muốn nói gì, nhưng xin em hãy nghe anh nói hết đã được không?"
Nguyễn Tri Hạ im lặng.
Lạc Tuấn Thần nói: "Lúc quen biết em anh đã học lớp 12, còn em chỉ mới lớp 10. Khi đó em mặc đồng phục, cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ thanh xuân phơi phới vô cùng xinh đẹp."
"Lúc đó anh đã nghĩ cô bé này thật sự rất xinh đẹp, vừa chói mắt lại vừa khiến người ta cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời vậy."
"Sau đó em tham gia câu lạc bộ, thời gian ở cạnh em nhiều hơn nên càng phát hiện thêm nhiều điểm khác của em."
"Dáng vẻ kiên cường của em, thái độ không chịu khuất phục và sự ẩn nhẫn khi bị mẹ kế ức hiếp của em đều khiến anh đau lòng."
"Không biết từ khi nào em đã từng bước từng bước tiến vào trái tim anh, đến khi anh giật mình phát hiện ra thì bản thân đã thích em rất nhiều rồi."
"Anh vẫn luôn chờ, chờ em trưởng thành, chờ một ngày em phát hiện ra."
Khi nói đến đây, trong mắt của anh ấy chợt lộ ra vẻ tự giễu và chua xót.
"Nhưng anh không thể nào ngờ rằng, anh chờ em trưởng thành lại chờ luôn đến ngày nhận được tin tức em đã kết hôn."
Nguyễn Tri Hạ mím môi muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì, nghe những lời này của Lạc Tuấn Thần, trong lòng cô không hề xuất hiện một tia dao động, mà bình tĩnh đến đáng sợ.
Nguyễn Tri Hạ thầm nghĩ, có lẽ cô là một người khá bạc tình.
“Hạ Hạ, chúc em hạnh phúc.” Lạc Tuấn Thần nhìn thật sâu vào đôi mắt của cô, sau đó nói: “Nhưng anh vẫn thích em.”
"Anh không biết phải mất bao lâu mới có thể quên được em, có lẽ anh không hề muốn quên."
"Thậm chí anh còn hi vọng một ngày nào đó Tư Mộ Hàn sẽ không cần em nữa, anh vẫn sẽ chờ em thay đổi quyết định của mình."
"Hạ Hạ, em nói đúng, anh khiến em quá thất vọng rồi, anh cũng không phải loại người tốt lành gì."
Lạc Tuấn Thần tự giễu: "Anh ích kỷ, anh hẹp hòi."
Lông mi của Nguyễn Tri Hạ khẽ run rẩy, lên tiếng: "Đàn anh..."
"Nguyễn Tri Hạ."
Cô chưa kịp nói gì thì phía sau đã vang lên một giọng nói hết sức tức giận, cô vô thức quay đầu, nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt u ám đầy thâm thúy, giống như muốn nuốt chửng CÔ.
Nguyễn Tri Hạ run rẩy theo bản năng, da đầu cũng hơi căng chặt, cô nghĩ thầm: sao Tư Một Hàn lại đến đây?
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, nhìn thấy một nam một nữ đứng đối mặt nhau cách đó không xa thì cơn tức bắt đầu thiêu đốt toàn bộ trái tim anh mà chẳng hề biết nguyên do.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!