Tại sao lại phải bày ra vẻ tôi tin tưởng cô, nhưng lại nói những lời khiến cô đau lòng như vậy?
Còn không thể làm một đôi vợ chồng hạnh phúc, động một tí là đòi ly hôn!
“Thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ đi học võ, được không?” Nguyễn Tri Hạ đề nghị, giọng điệu nghe có vẻ như đang nói đùa: “Taekwondo? Judo? Sanda?"
Thực ra Nguyễn Tri Hạ chẳng qua cũng chỉ là nói chơi chơi vậy thôi, dù sao cô cũng đâu có bản lĩnh học mấy môn võ đó.
Hơn nữa, cô là một cô gái yếu đuối, tập thể dục hay chạy bộ còn được, còn những hoạt động cần nhiều thể lực như vậy, cô không làm được.
Thế nhưng Tư Mộ Hàn lại gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: “Ừm, được.”
Tư Mộ Hàn cảm thấy đề nghị này của cô rất hợp lý, anh có thể chấp thuận.
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ mời một huấn luyện viên toàn năng đến biệt thự, cô sẽ lần lượt học taekwondo, judo và sanda.”
Tư Mộ Hàn thuộc tuýp người hành động, chuyện mà anh đã quyết định, anh sẽ lập tức thực hiện.
DR
"..” Nguyễn Tri Hạ lập tức trở nên đờ đẫn.
Cô cảm thấy mình đã tự đào một cái hố cực lớn, rồi không cẩn thận tự chôn chính mình.
Tư Mộ Hàn đã nói là làm, còn lâu mới để thời gian cho cô thấy hối hận.
Nguyễn Tri Hạ cũng lười phản đối, dù sao luyện mấy môn võ đó còn tốt hơn là có hai vệ sĩ kè kè bên cạnh cả ngày.
Cuối cùng, hai người họ mỗi người nhượng bộ một chút, Tư Mộ Hàn không
miễn cưỡng bắt Nguyễn Tri Hạ phải đem theo vệ sĩ, còn Nguyễn Tri Hạ cũng đồng ý với Tư Mộ Hàn, mỗi ngày dành ra hai tiếng đồng hồ để học võ phòng thân.
Vì chuyện Nguyễn Tử Nhu bị bắt nên mới sáng sớm, Nguyễn Tri Hạ đã nhận được điện thoại của Nguyễn Thiện Dân.
Ka
“Hạ Hạ, ba nghe nói cậu Hàn bị Nhu nhi đâm bị thương? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vết thương của cậu ấy có nghiêm trọng không?”
Giọng điệu Nguyễn Thiên Dân nghe có vẻ như đang quan tâm.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ là ai cơ chứ, làm sao cô lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của ông ta.
Cô lập tức trả lời: “Nếu ông muốn xin xỏ thay cho Nguyễn Tử Nhu thì đừng nói gì nữa. Cô ta tự làm tự trách, không thể trách được người khác.”
“Hạ Hạ, dù sao con bé cũng là em gái con. Con cũng không thể...”
“Không! Tôi không có em gái, vì thế ông cũng đừng nhiều lời nữa. Nếu ông còn muốn nói thêm gì nữa thì tôi không thể đảm bảo là Tư Mộ Hàn sẽ không giận cá chém thớt mà trút giận lên người ông đâu. Cái ghế tổng giám đốc đó ông vẫn chưa ngồi nóng chỗ, tốt nhất là đừng lên tiếng nói đỡ cho Nguyễn Tử Nhu nữa.”
Lời của Nguyễn Tri Hạ lập tức khiến Nguyễn Thiện Dân phải câm nín, không dám nói thêm gì nữa.
Sau đó, vì thấy mất hết thể diện nên ông ta liền cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ thấy cuộc gọi đã ngắt kết nối, trong lòng lại một lần nữa thấy thất vọng với người đàn ông này.
Xảy ra chuyện như vậy, người làm ba như ông ta không phải nên hỏi cô có bị thương không, có bị làm sao không ạ?