“Đừng mà! Ba, con không đi!”
Nguyễn Tử Nhu đau khổ kêu gào, không tin được mình bị ba cứ thế đuổi ra
Nguyễn Tri Hạ nhìn phòng khách đã được trả lại yên tĩnh, trong lòng không có một chút đắc ý nào mà ngược lại chỉ cảm thấy bị thương và u buồn.
Mẹ à, cuối cùng con cũng thay mẹ đuổi được hai mẹ con kia ra khỏi nhà chúng ta rồi.
Mẹ nhìn thấy rồi chứ ạ?
Cô cụp mắt xuống, hàng lông mi dài và cong che đi cảm xúc trong đáy mắt cô, nhưng lại không che đi được vẻ cô đơn và thê lương xung quanh cô.
Bên ngoài vẫn ồn ào nhốn nháo như cũ, Nguyễn Tri Hạ mặc kệ, vịn cầu thang đi thẳng lên lầu.
Nguyễn Tri Hạ đến phòng Nguyễn Tử Hành thăm cậu trước.
Bởi vì tâm trí chỉ như một đứa trẻ nên thế giới của Nguyễn Tử Hành cực kỳ đơn giản.
Mỗi ngày trừ ăn và ngủ thì chơi đồ chơi.
Cậu giống như tất cả những đứa trẻ bình thường khác, thích nhà đồ chơi,
Lúc Nguyễn Tri Hạ vào phòng, Nguyễn Tử Hành đang ở trong phòng xem hoạt hình.
m lượng của ti vi khá to, chẳng trách nãy giờ cậu không nghe thấy động tĩnh dưới nhà.
Cô nhón chân bước vào.
“Tử Hành.”
Cô khe khẽ gọi, sợ dùng âm thanh quá to sẽ dọa cậu giật mình.
Nguyễn Tử Hành nghe thấy giọng chị mình, lập tức hứng trí bừng bừng mà quay người lại, giọng ngọt ngào hô: “Chị!”.
Cậu đứng dậy khỏi sô pha, vui vẻ chạy về phía Nguyễn Tri Hạ: “Chị, chị về rồi! Hành Hành nhớ chị lắm!”
Nguyễn Tử Hành làm nũng cọ cọ vào cổ Nguyễn Tri Hạ, giống như bé con làm nũng với mẹ.
Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen ngắn của cậu, đáy mắt ánh nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!