Ông ta nổi giận, vội vàng chạy xuống, quát Nguyễn Tử Nhu: "Mày câm miệng lại cho tao!".
Nguyễn Tri Hạ nói một cách vô thưởng vô phạt với Nguyễn Thiện Dân: "Xem ra có người không hoan nghênh tôi tới đây, tôi vẫn nên đi khỏi đây thì hơn."
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, lập tức xoay người tính rời đi.
"Làm gì có chuyện đó?" Nguyễn Thiện Dân vội vàng tiến lên trước, cản Nguyễn Tri Hạ lại, ra vẻ lấy lòng nói: "Nói gì thế? Đây là nhà của con, con muốn về lúc nào thì về."
Nguyễn Thiện Dân nói xong, lại đảo mắt trừng Nguyễn Tử Nhu,
mắng: "Đây là nhà của chị mày, chị ấy muốn về thì về, khi nào tới lượt mày làm chủ chứ!"
"Mau xin lỗi chị đi!"
Ông ta gầm lên.
"Ba!" Nguyễn Tử Nhu nhìn Nguyễn Thiện Dân với ánh mắt không tin nổi: “Tại sao ba lại nói giúp đứa con hoang này, con mới là con gái rượu của ba cơ mà!"
Nguyễn Tử Nhu cho rằng trước đó Nguyễn Thiện Dân nói cô ta nhớ xin lỗi Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ là lời nói đầu môi mà thôi.
Nhưng bây giờ, ông ta vì Nguyễn Tri Hạ mà quát cô ta, sao cô ta có thể không tức giận cơ chứ.
Rốt cuộc là vì sao!
Vì sao ba lại che chở con tiện nhân Nguyễn Tri Hạ kia như vậy, cô ta mới là con gái của ba mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!