Cô thì cực kỳ thích thú, chỉ khổ cho Tư Mộ Hàn.
Chắc hẳn người phụ nữ này không biết hành động của mình khiến người ta ngứa ngáy đến mức nào.
Anh bị cô nhẹ nhàng vuốt ve một hồi như vậy, bộ phần nào đó đã “cứng” lên rồi!
“Đừng gãi loạn lên nữa.”
Anh tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Tri Hạ, cất giọng trầm khàn cảnh cáo.
Nguyễn Tri Hạ nghe ra ý cảnh cáo của anh liền lập tức trở nên ngoan ngoãn, không nghịch ngợm lung tung nữa.
Bàn tay bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, tay anh rất to, đủ để bao chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô một cách vững vàng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của mình và bàn tay to lớn của Tư Mộ Hàn, trong lòng bỗng chạy qua một dòng điện ấm áp không rõ lý do cùng một xíu xiu cảm giác hạnh phúc.