Thái độ khác nhau một trời một vực này khiến trái tim của Nguyễn Tri Hạ cứ thấp thỏm, cực kỳ khó chịu.
Tư Mộ Hàn khoát tay với cô: “Cô ra ngoài được rồi.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, cụp mắt xuống, ngoan ngoãn bước ra ngoài.
“Đợi chút.”
Khi cô vừa quay đi, người đàn ông lại bất thình lình gọi cô: “Sau này cô không cần phải ngủ ở phòng cho khách nữa, ngủ ở phòng của tôi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, bước nhanh ra ngoài mà không nói gì.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng làm việc, cô nhìn con đường chia ra làm hai hướng, một dẫn đến phòng cho khách nơi cô đã ngủ trước đó, còn một là dẫn đến phòng ngủ của người đàn ông.
Cô nhớ tới những lời người đàn ông vừa nói, rồi lại nghĩ đến trong phòng cho khách toàn là nước thì cuối cùng nhấc chân đi về hướng phòng ngủ.
Trở lại căn phòng, nhìn thấy chiếc giường cực đại mà trong đầu cô lại xẹt qua cảnh tượng hai người ở trên giường trước đây, lập tức vành tai đỏ bừng.
Cô bước nhanh đến phía bên kia giường, xốc chăn lên, nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại và ép mình chìm vào giấc ngủ trước khi người đàn ông quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!