Anh lạnh lùng nói:
“Lại đây, ký tên!”
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt nghi ngờ, chưa đọc thứ mà anh đưa qua là gì đã hỏi: “Đây là cái gì?”
“Không phải cô muốn tôi trả lại Nguyễn thị cho ba cô sao?”
Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn lạnh lùng thờ ơ, đôi mắt đen ẩn chứa vẻ âm u sâu thẳm, anh gõ gõ khớp ngón tay xuống tờ giấy để trên bàn: “Ký tên đi, Nguyễn thị sẽ là của cô.”
“Có ý gì?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khó hiểu.
Không phải anh vẫn không chịu trả lại sao?
Tại sao đột nhiên lại đổi ý và nói một cách khó hiểu rằng Nguyễn thị sẽ là của cô.
“Đây là quà cưới của tôi dành cho cô.”