Chương 14: Cô dâu bỏ trốn theo trai
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn ông cụ, đôi mắt u ám không lạnh không nhạt, không nói gì cả.
Ông cụ Tư thấy vậy, hơi thở dài, lúc này mới nói: “Cháu ba, có thể nể tình ông nội mà bỏ qua cho chú hai của con được không?”
“Ông nội, ông cảm thấy cháu và chú hai có thể hòa bình sống chung không?”
Năm đó anh đâu có ý muốn chen chân vào xí nghiệp của nhà mình, nhưng có ai bỏ qua cho anh đâu?
Ông cụ Tư nghe vậy thì giật mình, cả người run rẩy như già thêm vài tuổi.
“Cháu ba, nếu cháu muốn trách thì trách ông nội đi. Toàn bộ những chuyện này là do ông nội gián tiếp tạo thành. Ông nội chỉ xin cháu, nếu một ngày ông mất, cháu và chú hai không thể giải hòa thì nể mặt ông mà tha cho nó một mạng.” Trong giọng nói trung hậu của ông cụ mang theo một chút tang thương.
Tư Mộ Hàn không đáp mà hỏi lại: “Ông nội, nếu có ngày đó thì ông thấy chú hai sẽ tha cho cháu một con đường sống ư?”
Cơ thể ông cụ cứng đờ.
Tư Mộ Hàn nhìn cơ thể gầy gò của ông, cuối cùng cũng không đành lòng.
“Cháu chỉ có thể đồng ý với ông nội, nếu chú ấy có thể dừng lại trước bờ vực thì cháu sẽ tha cho chú ấy một mạng.” Tư Mộ Hàn chỉ để lại một câu như vậy, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.
…
Lúc Quan Diêm đẩy Tư Mộ Hàn ra ngoài, Tư Tấn Trung đã chờ anh ở ngoài cổng. Tư Tấn Trung cầm một điếu xì gà, miệng phì phèo khói thuốc.
Thấy Quan Diêm giúp Tư Mộ Hàn ra ngoài, ông ta hung hăng phả một làn khói, sau đó tiến lên, dùng giọng đầy ác liệt nói: “Tư Mộ Hàn, đừng có ỷ vào ông cụ thương yêu cậu mà muốn làm gì thì làm. Đừng quên hai cái chân bị liệt và khuôn mặt xấu xí này chính là vết xe đổ của cậu!”
“Cậu cũng may mắn thật đó, hôn mê bốn năm, vậy mà còn có thể tỉnh lại. Sau cậu không đi chết luôn nhỉ? Ông trời đúng là bao dung quá rồi.”
Ông ta nghĩ rằng đến ông trời cũng giúp mình, năm đó ông ta còn chưa kịp ra tay thì Tư Mộ Hàn đã gặp chuyện rồi.
Tuy rằng không biết người tốt nào đã làm chuyện đó, nhưng đúng là đã giúp ông ta, đỡ mất công ông ta phải ra tay.
Nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn hôn mê bốn năm mà vẫn có thể tỉnh lại.
Con mẹ nó, đúng là quá may mắn!
Nhưng hai chân của anh lại bị tàn phế, khuôn mặt bị hủy hoại, không có cách nào tranh Đế Tư với ông ta nữa. Ông ta bèn nổi lòng tốt, tạm thời để anh sống tạm bợ ở trên thế gian này.
Ông ta muốn để anh tận mắt nhìn thấy chi thứ hai sẽ phất lên như thế nào, còn chi chính là anh sẽ bị hạ dưới chân như thế nào!
“Tôi không chết đúng là khiến chú thất vọng rồi. Tôi khuyên chú đừng nên đi đêm nhiều, cẩn thận ngày nào đó mất mạng như chơi!” Tư Mộ Hàn lạnh lẽo trả lời.
Anh không biết chuyện năm đó rốt cuộc ông chú của mình tham gia với vai diễn gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!