Má Lâm lo lắng cô gặp chuyện không may nên vặn cửa phòng bước vào, nào ngờ bà ấy vừa bước vào đã thấy nước trên sàn chảy ra từ cửa phòng tắm.
Má Lâm lao vào đấy.
Khi thấy rõ tình huống bên trong, bà ấy sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu mà kêu lên: “Không hay rồi.”
Má Lâm vừa thò tay vào trong bồn tắm kéo Nguyễn Tri Hạ lên vừa la lớn: “Cậu chủ, không hay rồi, mợ chủ tự tử.”
Vốn dĩ Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn ngâm mình trong nước để tĩnh tâm lại thì bất ngờ bị má Lâm vớt lên khỏi mặt nước, không chỉ vậy, cô còn nghe thấy má Lâm hét lớn nói cái gì mà tự tử.
Trong đầu cô thoáng mơ màng, ai tự tử?
Cô mở mắt ra nhìn đôi mắt đỏ hoe của má Lâm, trong lòng nghẹn ngào không thể giải thích được: “Má Lâm...”
Cô muốn nói, cô không hề tự tử!
Nhưng cô vừa mở miệng thì má Lâm không hề quan tâm mà cứ thế ôm chầm lấy cô rồi khóc rống lên: “Mợ chủ, sao cô lại ngốc như vậy chứ?
“Nếu cậu chủ bắt nạt cô thì cứ nói với má Lâm, cho dù liều mạng thì tôi cũng sẽ vì cô mà đòi lại công bằng. Tại sao cô lại ngốc như vậy, tại sao lại làm chuyện ngốc như vậy chứ?
Má Lâm thật sự rất sợ hãi, nhìn thấy cô nhắm mắt lại và nằm yên không nhúc nhích ở trong bồn tắm thì cảm giác như tim cũng ngừng đập theo.