Cũng không biết anh nói gì với mình, nhưng Nguyễn Tri Hạ vừa nghe một cái, toàn thân cô liền lập tức đỏ bừng lên, hai tai cũng đỏ như lên cơn sốt.
Cô đỏ mặt vì xấu hổ, đến nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Cái... cái gì cơ?”
Cô vô thức đẩy anh ra, đứng dậy khỏi giường.
Người đàn ông này...
“Sao nào? Không phải cô nói chúng ta là vợ chồng sao? Đến chuyện này cũng không làm được à?”
Tư Mộ Hàn biếng nhác liếc có một cái, nói: “Vậy còn nói cái gì mà vợ chồng với không phải Vợ chồng”
Nguyễn Tri Hạ im lặng, trong lòng đang âm thầm đấu tranh rất dữ dội.
Một tiểu Tri Hạ phe ác quỷ nói, sợ cái gì chứ, tắt đèn đi là tối om, làm gì cũng không ai biết.
Một tiểu Tri Hạ phe thiên thần lại nói, không thể buông thả như vậy được, làm sao cô có thể bán mình vì Nguyễn Thị tuyệt đối không thể
Hắc Tri Hạ tiếp tục nói, cái gì mà buông thả cơ chứ, anh ta là chồng cô mà, muốn làm gì thì cử làm đi, liên quan gì đến vấn đề có buông thả hay không?
Bạch Tri Hạ lại bất mãn phản bác, chồng cái gì mà chồng, phải thận trọng, thận trọng cô có hiểu không?
Đầu Nguyễn Tri Hạ sắp nổ tung vì cuộc cãi vã của Hắc Tri Hạ và Bạch Tri Hạ, cô đưa tay lên Vỗ đầu, gạt hai kẻ đó ra khỏi tâm trí mình, bên tại cũng lập tức trở nên yên tĩnh.
“Chuyện đó, chúng ta chẳng có một chút tình cảm gì, làm vậy... có vẻ không ổn lắm...”
Cô vặn vẹo ngón út, trong lòng hơi rối rắm. Theo lý mà nói, bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, có làm gì cũng là lẽ đương nhiên, nhưng...