"Nhưng mà em vẫn luôn em đàn anh Lạc như là anh trai, là bạn bè mà thôi."
Cô cảm thấy, có một số việc, vẫn là nói rõ ràng thì tốt hơn.
Với tình cảm mà cô không thể đáp lại thì cô tuyệt đối sẽ không níu lấy.
Nên dùng đúng lúc, đây mới là phương pháp chính xác.
"Bạn bè? Anh trai?"
Nguyễn Tri Hạ giờ đây như một con dao, đâm sâu vào trái tim của Lạc Tuấn Thần, anh ấy cô đơn cười khổ.
Ai muốn làm bạn bè và anh trai của cô chứ!
Điều anh ấy muốn chính là làm bạn trai của cô, thậm chí là bạn đời sau này của cô!
Cho dù nghe thấy cô nói như vậy, nhưng anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Hạ Hạ, em thật sự chưa từng thích anh sao? Dù cho chỉ là một chút cũng được mà!"
Anh ấy không tin cô chưa từng rung động với mình.
Rõ ràng trong suốt năm năm qua, bọn họ vẫn luôn ở chung rất tốt, không phải sao?
"Thật xin lỗi." Nguyễn Tri Hạ biết điều này rất tàn nhẫn, nhưng cô không thể không nói lời thật.
Thân thể của Lạc Tuấn Thần bỗng nhiên run rẩy, hai mắt dần dần đỏ bừng lên
Anh ấy cố nén sự ghen tuông nơi đáy mắt, ghen tị nói: "Vậy em thích anh ta ư? Em thích Tư Mộ Hàn à?"
Theo lý mà nói, Nguyễn Tri Hạ sẽ không thích Tư Mộ Hàn.
Bởi vì cô biết trong lòng mình vẫn luôn có một người, mà người đó có lẽ cả đời này cô cũng không có duyên gặp lại.
Nhưng mà lúc này, cô lại không cách nào thẳng thắn nói ra, cô không thích Tư Mộ Hàn được.
Chẳng qua mấy chuyện như thế này cô cảm thấy không cần phải nói với Lạc Tuấn Thần.
Cô thuận miệng đáp lại một câu: "Đàn anh à, chuyện này không quan trọng, điều quan trọng chính là bây giờ anh ấy là chồng của em"
Có thích Tư Mộ Hàn hay không cũng không thay đổi được sự thật anh là chồng của cô, cho nên điều này chẳng có gì để nói nữa.
Bởi vì sự thật sẽ không bởi vì vậy mà thay đổi.
Lạc Tuấn Thần thầy Nguyễn Tri Hạ không thừa nhận cô thích Tư Mộ Hàn thì cảm thấy cô đang bị ép buộc, cô không bằng lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!