Quan Diêm hơi sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng lại, phân phó tài xế quay đầu xe đi đến vịnh Cát Vàng.
Cậu chủ là đang cố ý tránh mợ chủ sao?
Trở lại ký túc xá, Nguyễn Tri Hạ đặt mông ngồi trên giường, hai tay chống cằm, bắt đầu thả hồn theo mây gió.
"Ha Ha!"
La An An đi từ toilet ra, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ không sứt mẻ gì ngồi ở trên giường, lập tức kích động chạy tới ôm lấy cô, hai mắt rưng rưng.
"Hạ Hạ, cậu ra khỏi đồn cảnh sát rồi! Thật sự là quá tốt rồi, cậu không sao cả, thật tốt quá đi mất."
La An An vừa nhớ lại tối hôm qua mình trở về ngủ với người đàn ông kia, sau đó lại lấy lòng đủ kiểu, kết quả cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia kéo quần lên lại quát nợ.
Chẳng những không giúp cô ấy cứu Hạ Hạ mà còn cảnh cáo cô ấy, không cho phép cô ấy qua lại với Hạ Hạ nữa.
Còn nói gì mà cô gái dẫn cô ấy đi đánh nhau thì chắc chắn không phải loại tốt lành gì, muốn anh xuất thủ, cửa sổ cũng không có.
Cô tức giận đập hết đồ đạc trong nhà, trực tiếp đạp cửa đi ra.
"Được rồi, đã lớn như này rồi mà còn khóc nhảy mũi nữa chứ."
Nguyễn Tri Hạ cảm động nhìn La An An, tâm trạng không tốt do bị Nguyễn Thiên Dân khiêu khích cũng đã biến mất hầu như không còn.
Cô cần gì phải vì một kẻ cặn bã mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cơ chứ.