Chương 10: Chịu đả kích
Cậu chủ luôn ngâm nước thuốc đúng giờ, chưa từng làm sớm hoặc trễ hơn, sao hôm nay lại yêu cầu trước thời gian vậy chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì chịu đả kích hay sao?
Nghĩ đến điều này, Quan Diêm lập tức cảm thấy có chút đồng tình với cậu chủ nhà mình.
Cậu ta lập tức đẩy Tư Mộ Hàn đi đến phòng tắm.
Thiếu gia đáng thương của cậu ta, cưới được cô vợ xinh đẹp nhưng chỉ được nhìn mà không được ăn.
Chẳng trách mới sáng sớm đã muốn ngâm nước thuốc.
Nếu như Tư Mộ Hàn biết được suy nghĩ của Quan Diêm, nói không chừng sẽ lột da cậu ta, rõ ràng anh đi dập lửa, sao lại thành không lên được rồi?
Tư Mộ Hàn ngâm trong nước thuốc xong trực tiếp đi đến nhà cũ của nhà họ Tư.
…
Ở ngoài cổng nhà cũ, từng chiếc xe hơi đắt đỏ xa hoa đỗ một bên.
Trong đó có con Maybach bản số lượng có hạn của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Thành nhìn Tư Mộ Hàn ngồi tại trên xe lăn xuống xe, lập tức mặt lộ vẻ chế giễu: "Ủa, sao em ba lại tới rồi? Mà lại còn tới một mình thế, mợ ba đâu? Ngày tân hôn đầu tiên đã bỏ mợ ba lại trong nhà, em ba không sợ cô vợ xinh đẹp của mình cảm thấy lạnh lẽo à?"
Ánh mắt của Tư Mộ Thành nhìn vào đùi của Tư Mộ Hàn, sau đó bỗng nhiên vỗ đầu, cười to: "Ai ya, cái trí nhớ của anh thật là."
"Sợ là cái chân này của em không thỏa mãn được em dâu rồi?" Trong đôi mắt anh ta hiện lên sự hèn hạ bỉ ổi, chế giễu: "Hay là như thế này đi, anh họ này của em sẽ tốt bụng thay em thỏa mãn nhu cầu của em dâu, thế nào?"
"Ha ha ha..."
Trong từng câu chữ đều là sỉ nhục và châm chọc Tư Mộ Hàn.
Quan Diêm biết nếu để Tư Mộ Thành tiếp tục nói, sợ là cậu chủ nhà mình sẽ giết chết anh ta mất!
Vậy nên cậu ta vội vàng tiến lên nói: "Đường đại thiếu! Tôi khuyên cậu tốt nhất nói chuyện khắc chế một chút. Cậu chủ nhà tôi có thế nào cũng không đến phiên một đứa con riêng như cậu khoa tay múa chân đâu."
"Cậu!"
Điều Tư Mộ Thành hận nhất chính là người khác nói anh ta là con riêng, nhưng đây lại đúng là sự thật.
Tư Mộ Thành nhìn Quan Diêm ra mặt thay cho Tư Mộ Hàn một chút, sau đó lại nhìn về phía Tư Mộ Hàn đang ngồi tại trên xe lăn, quái gỡ châm chọc: "Em ba đã phế đến mức cần một tên đầy tớ ra mặt dùm sao?"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Tư Mộ Thành, nơi đáy mắt tràn đầu sự tàn nhẫn khát máu, hay tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
"Muốn chết!"
Một Tư Mộ Hàn kiêu ngạo sao có thể khoan dung cho một người chế giễu anh như thế được, anh lạnh lùng âm hiểm nhìn anh ta, tựa như là đang nhìn một thi thể không có nhiệt độ.
Tuy là đám người hầu cũng không phải chưa từng lén lút nói sau lưng, nhưng người dám chế giễu Tư Mộ Hàn ngay trước mặt anh thì cũng chỉ có mỗi Tư Mộ Thành dám làm như thế.
"Ôi! Anh rất sợ đấy! Nhưng mà chân em tàn phế rồi, có gan em đứng lên đánh anh đi!" Tư Mộ Thành thấy Tư Mộ Hàn tức giận, vỗ ngực, cười càng thêm đắc chí.
Nhìn Tư Mộ Thành muốn đi tìm chết, Quan Diêm chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình như muốn nhảy ra ngoài mất rồi.
Rốt cuộc là ai cho anh ta can đảm dám khiêu khích cậu chủ như thế vậy?
Chẳng lẽ anh ta không biết, khi cậu chủ của cậu ta giận lên thì không nhận người thân nữa à?
Không đợi Quan Diêm mặc niệm thay cho anh ta xong, quả nhiên cậu đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!