Khuôn mặt Cố Gia Huy lập tức trầm xuống, giọng nói cũng ầm trầm: "Cậu nói gì?"
"Mọi người đều biết, Hứa An Kỳ chị của Minh Tâm sắp gả vào nhà họ Cố, chú là chú ba của Cố Tử Vi, cũng chính là chú ba của Minh Tâm. Tôi và Minh Tâm cùng thế hệ, căn cứ vào bối phận, dù sao thì tôi cũng phải gọi chú một tiếng chú."
Hứa Minh Tâm nghe thấy như vậy, không nên nổi buồn cười.
"Chào chú ba."
Cô dí dỏm gọi một tiếng, mặt tươi như hoa, hai mắt sáng long lanh, giống như ngôi sao sáng nhất.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, anh hơi bị nghẹn.
Vai vế lớn, tuổi tác lớn, chưa chắc đã là chuyện tốt!
Cô vợ nhỏ yểu điệu gọi anh là chú ba, sao anh lại bực thế nhỉ?
Anh rất hy vọng, Hứa Minh Tâm có thể gọi anh một tiếng ông xã!
"Mông còn đau không?"
Vẻ mặt Cố Gia Huy bình tĩnh, không khách khí hỏi.
Hứa Minh Tâm lập tức bĩu môi, nhắc tới cái mông, hình như cảm giác còn đau âm ỷ.
"Cậu là nhóc con ở đâu?"
"Bố tôi là Ngôn Dương, nhà chúng tôi làm về mỹ phẩm."
Lúc này Cố Gia Huy mới nhớ ra, vương quốc mỹ phẩm lớn nhất ở Kinh Đô, chính là nhà họ Ngôn.
Nói như vậy, Ngôn Hải cũng coi như là nhân vật có máu mặt.
Hứa Minh Tâm cũng hơi sửng sốt, làm về mỹ phẩm họ Ngôn, Kinh Đô cũng chỉ có một nhà!
Lai lịch của Ngôn Hải lại lớn như vậy, từ trước đến nay cô đều không biết!
"Anh là con nhà giàu à?"
"Tất cả đều là công lao của bố tôi, chú đến tìm Minh Tâm để đi ăn cơm à? Tôi nắm rõ khu vực này lắm, chi bằng tôi làm chủ nhà, mời chú nếm thử món ngon ở gần đại học Kinh Đô nhé?"
Ngôn Hải khiêm tốn có lý, làm cho Cố Gia Huy không tìm ra khuyết điểm gì.
Ngôn Hải nói ra xuất thân, là để có thể khiến Cố Gia Huy nghiêm chỉnh với mình.
Một hậu bối dốc sức thể hiện mình trước mặt trưởng bối nhà gái, còn có thể có ý gì đây?
Đó chắc chắn là thích Hứa Minh Tâm rồi!
Hứa Minh Tâm đần độn này, chẳng nhẽ vẫn không nhìn ra à?
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày đến mỗi sắp có thể kẹp chết cảruồi già ruồi trẻ rồi. Bên anh thì cảm nhận được nguy cơ nồng đậm, nhưng cô nhóc Hứa Minh Tâm kia vẫn mở to mắt nhìn mình, không ngừng gật đầu: "Chú, Minh Tâm dẫn chủ đi ăn đồ ăn ngon nhé!"
Ăn ăn ăn!
Em chỉ biết ăn thôi, em có biết chồng em bị người ta khiêu khích không hả?
Cố Gia Huy hít sâu một hơi, sợ mình và tên nhóc này đánh nhau.
Anh cũng được coi là đã một bó tuổi rồi, phải "Dùng lý để người ta phục", không thể đánh nhau.
"Được."
"Lên xe lên xe, cho chú lái xe!"
Hứa Minh Tâm cảm thấy gọi chú rất vui, đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua, đoán chừng cô đã quên mất cái mông đau rồi.
Cô mở cửa ghế sau, rất là tự nhiên định ngồi vào, sau đó Ngôn Hải cũng theo sau.
Cố Gia Huy khó chịu rồi.
"Minh Tâm, em ngồi đằng trước, tôi và Ngôn Hải ngồi đằng sau?"
"À? Hai người thoạt nhìn đều khá to lớn, có khi nào sẽ hơi chật không?"
"Hửm?"
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn lại, âm thanh phát ra từ trong xoang mũi, trầm bổng truyền lên, mang theo vài phần lệ khí.
Cô lập tức sợ rụt cổ, biết là Cố Gia Huy bực mình, nhanh chân chuồn xuống xe, ỉu xìu mở cửa đằng trước.
Khương Tuấn bắn đến ánh mắt "Cô tự cầu phúc đi", thấy thế Hứa Minh Tâm như lọt vào trong sương mù.
Cô hơi căng thẳng rồi.
Cô đã làm gì sai rồi hả?
Cố Gia Huy và Ngôn Hải ở ghế sau trò chuyện câu được câu chăng, không ngờ nói tới nói lui lại chạy đến trên người cô.
Ngôn Hải mỉm cười nhìn Hứa Minh Tâm ở đằng trước, rồi nói: "Minh Tâm là một cô gái rất thông minh rất ưu tú, nhân duyên ở trường học tốt lắm. Thầy cô và giáo viên hướng dẫn đầu có ấn tượng tốt với em ấy."
"Vậy sao? Sao tôi thấy cô ấy ngốc như heo vậy."
"Chắc là chú chưa hiểu em ấy rồi, dẫu sao thì gần đây hai nhà Hứa Cố mới kết làm thông gia. Tôi thấy chú đối xử rất tốt với Minh Tâm, chắc là chủ cũng rất thích hậu bối này đúng không? Quả thực thì, Minh Tâm rất được trưởng bối yên thích, bố tôi cũng khen em ấy không dứt miệng."
"Bố cậu? Cô ấy đã gặp bố mẹ cậu rồi à?" Giọng nói của Cố Gia Huy bật ra khỏi đôi môi mỏng, bầu không khí trong xe dường như cũng đông lại vài phần.
Rõ ràng là ngày hè nóng nực, Hứa Minh Tâm lại cảm thấy lạnh quá...
Tiêu rồi tiêu rồi, hình như cô đã cảm nhận thấy sát khí, cô từng gặp phụ huynh của học trưởng lúc nào cơ chứ?
"Học trưởng... anh nhầm rồi, em có từng gặp bố anh lúc nào đâu?"
"Có một lần bố anh đến trường rồi lạc đường, hỏi em chỉ đường, còn hỏi em về anh nữa, em còn nhớ không?"
"Ach..."
Hứa Minh Tâm lục lại thông tin trong đầu, hình như đúng là có một người đàn ông trung niên như vậy, cười tít mắt, cho người ta cảm giác hòa nhã dễ gần.
fiKhông ngờ người đó lại là bố của học trưởng?
"Chủ, chỉ là chỉ đường thôi!" Cô khổ tâm nói, Cố Gia Huy anh xem đi, tôi không có làm chuyện xấu đúng không?
Cô nhìn sang, muốn truyền đạt tin tức, nhưng Cố Gia Huy lại không thèm nhìn cô.
"Nói như vậy, chú rất vừa ý Minh Tâm à?"
"Đúng."
Ngôn Hải có hơi ngượng ngùng, hai má đã hơi đỏ, hai mắt rũ xuống, có hơi xấu hổ.
Trái tim Hứa Minh Tâm lộp bộp một cái.
Vẻ mặt của học trưởng là sao vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!