Thật là đau đầu!
Cô thực sự không biết làm, đành phải ngồi đợi Ngôn Ngạc online.
Vào lúc chín giờ bốn mươi, Ngôn Hải gửi lời mời gọi video.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng ấn nút nhận, sau đó nói: "Học trưởng, em đã gửi ảnh chụp màn hình cho anh rồi, câu này em không biết làm..."
"Để anh xem nào, câu này chẳng phải trưa nay đã gặp rồi sao?"
"Vậy ạ... nhưng em không nhớ..."
Hứa Minh Tâm đáng thương nói. Đúng lúc này, máy tính của cô bất ngờ bịch một tiếng, bị người ta đóng lại.
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nhận ra là Cố Gia Huy vẫn chưa đi!
"Anh làm gì vậy? Em đang hỏi bài học trường mà! Anh đóng màn hình bất ngờ như vậy, rất bất lịch sự đấy!"
"Bài nào, trong nhà có đại thần không nhờ dạy, phải tìm người khác à?"
Khuôn mặt Cố Gia Huy vừa xấu vừa khó coi, còn âm u nữa.
Hứa Minh Tâm cũng không phải cố ngốc, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, không nhịn được nói với giọng nghi hoặc: "Cậu ba Cố... chắc không phải anh... ghen đấy chứ?"
"Anh cần ghen với một tên nhóc miệng còn hội sữa sao?"
Cố Gia Huy cười nhạt, nhưng trong lòng lại hung tợn nói.
Đúng thế, anh ghen đấy, thằng nhóc khốn nạn đó, lại dám đưa cô vợ nhỏ của anh về nhà! To gan thật đấy!
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Minh Tâm reo lên.
Cô vội vàng nghe máy.
"Sao lại ngắt cuộc gọi video vậy?"
"Cô ấy phải đi ngủ rồi, anh đừng làm phiền cô ấy nữa."
Cố Gia Huy cầm lấy điện thoại, bực mình nói.
Hứa Minh Tâm bất đắc dĩ nhìn anh.
Còn nói không giận?
Đã giận thành cái mặt này rồi?
Ngôn Hải chợt nghe thấy giọng nam xa lạ, trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên nhớ tới Hứa Minh Tâm nói là đi nhà họ hàng.
Thế người đang nhận điện thoại kia chắc là họ hàng của cô ấy rồi.
Đàn ông ư?
Là anh hay là chú, nghe thanh sắc điềm tĩnh, chắc đối phương lớn tuổi hơn mình nhiều.
Ngôn Hải do dự một hồi: "Chào chú, cháu là học trưởng của Minh Tâm, nếu mà Minh Tâm ngủ rồi, thì cháu không làm phiền nữa, chỉ bảo em ấy nhớ làm bài tập, ngày mai phải nộp ạ."
Hứa Minh Tâm ở gần, nghe thấy một câu chú kia, suýt thì cười ra tiếng.
Vẻ mặt của Cố Gia Huy đã trở nên u ám, cô sợ anh tức giận nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cô nói: "Em biết rồi, học trường cũng ngủ sớm ạ, bye bye"
Dứt lời, cô cúp điện thoại xong cười nghiêng ngả.
"Chú à? Ha ha, cậu ba Cố... anh là chủ em, hay là anh đừng làm vị hôn phu của em nữa, là chú em cũng được đấy, lớn hơn em mười tuổi, rất phù hợp!"
Hứa Minh Tâm cười đến nỗi không đứng thẳng người được, Cố Gia Huy cũng bị đả kích.