Hứa Minh Tâm vọt qua ôm chặt lấy Thẩm Tuệ.
"Mẹ nuôi, những lời mà mẹ nói là thật ạ? Mẹ cũng ủng hộ con! Mẹ nuôi! Mẹ thật tốt!"
Hứa Minh Tâm không kìm được hôn hai cái, Thẩm Tuệ bị ôm thì sửng sốt, sao cô còn nhiệt tình hơn cả Ngôn Dương vậy?
Bà ấy là người đẹp lạnh lùng điển hình, bà ấy sẽ không dễ để lộ cảm xúc, cho dù là vợ chồng với Ngôn Dương, bà ấy cũng sẽ không quá sến sẩm.
Hứa Minh Tâm bám lên người bà ấy như con gấu túi xong rồi liên tục hôn.
Trong lòng thì bà ấy thích, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được chế.
"Được rồi được rồi, đồ trang điểm của mẹ đắt lắm đó, đấy là đồ đích thân chồng mẹ làm. Có có thể lý trí một chút được không hả, đừng hôn nữa..."
"Không đầu, hôn một cái to nữa! Mẹ nuôi, con nhất định sẽ càng ngày càng tốt!"
Hứa Minh Tâm hoan hô rồi nhảy nhót tung tăng, giống như một đứa trẻ vậy.
Thẩm Tuệ cũng không nhịn được nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
"Sẽ làm được, chắc chắn là sẽ làm được."
Thẩm Tuệ ăn sáng xong, lần này bà ấy lại không khống chế lượng calo nữa, bà ấy đã ăn hết hơn một nửa chỗ đồ ăn trước mặt. Bà ấy lau miệng với vẻ ưu nhã, rồi nói: "Hôm nay, mẹ phải đến chỗ người dẫn chương trình tham gia diễn tập, giờ con không cần đi. Tới lúc đó, con cứ làm nhân viên công tác của mẹ, rồi vào hội trường trước. Sau khi kết thúc, mẹ sẽ giới thiệu con với cánh phóng viên, sau đó sẽ tham gia bữa tiệc mà người chịu trách nhiệm chính tổ chức. Có việc gì thì con gọi điện cho mẹ, dù sao con
không quen với cuộc sống ở đây. Mẹ sẽ để tài xế tiểu Trương lại cho con, hôm nay con được nghỉ, đi ra ngoài chơi đi."
"Thật ạ?"
"Mấy hôm nay con học khá tốt, mẹ rất hài lòng, đây là phần thưởng!"
Nghe thấy hai chữ phần thưởng, Hứa Minh Tâm có cảm giác mình đã thi được một trăm điểm rồi cô giáo cho một viên đường vậy."
Sau khi Thẩm Tuệ đi, Hứa Minh Tâm cũng rất muốn ra ngoài đi dạo.
Cô chưa nói cho Cố Gia Huy biết, cô muốn tới tập đoàn WEN để cho anh một bất ngờ.
Chắc chắn anh sẽ ở cùng chị Thanh Vân!
Cố đuổi tài xế đi, bản thân có thể tự ứng phó.
Mặc dù thành phố này là nơi xa lạ, nhưng cô có thể giao tiếp bình thường và biết xem bản đồ
qua mạng.
Nhiều người lớn như này, chắc chắn sẽ không bị lạc.
Hứa Minh Tâm mang theo bảnh ngọt mà cô làm, hưng phấn đi quá đó.
Mấy hôm nay Manleton vẫn có tuyết rơi suốt, mặt đất trắng xóa, không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy một em gái nhỏ ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi cô, vậy mà lại bị người ta bắt nạt!
Em gái nhỏ rụt đầu, chuyển động xe lăn, nhưng trên mặt đất, tuyết vẫn còn đọng dày, bánh xe mắc kẹt, căn bản là không thể chuyển động được.
Cô ấy chỉ có thể chật vật nghiêng đầu, né tránh.
Hứa Minh Tâm lập tức xông lên, giữ lấy tay của đứa bé: "Em làm gì vậy, bắt nạt người tàn tật
à?"
"Liên quan gì đến chị! Lêu lêu!"
Đứa bé làm mặt xấu, le lưỡi với cô.
Thậm chí còn cười nhạo em gái nhỏ đang ngồi trên xe lăn: "Đồ câm! Người que!"
"Này em!"
Hứa Minh Tâm hơi tức giận, mấy đứa bé đó làm gì phải đối thủ của cô.
Hứa Minh Tâm giơ chân đạp mạnh tới.
"Nếu các em còn làm loạn, chị sẽ đánh người đấy, đừng tưởng các em nhỏ thì chị không dám ra tay."
"Cắt, xen vào chuyện của người khác, chúng ta đi!"
Mấy đứa bé nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, sau đó thì bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!