Cho dù Hứa Minh Tâm không có người mời, nhưng cô không thể không biết khiêu vũ.
Bà ấy đã tìm một bạn nhảy cho Hứa Minh Tâm, dạy cô khiêu vũ.
"Mẹ nuôi, nhất định phải đi đôi giày cao gót như này sao?"
Cô đi giày cao gót, đi bình thường đã phải cố lắm rồi, khiêu vũ còn phải dẫm, nhảy, xoay tròn nữa thì khó quá.
"Cái này là bắt buộc, xem mẹ đây, con làm theo mẹ đi, một đa đa hai đa đa..."
Theo sự lên xuống của âm nhạc, Thẩm Tuệ bắt đầu khiêu vũ.
Hứa Minh Tâm thì có vẻ tứ chi không linh hoạt, rất là ngốc.
Cô không biết mình đã giẫm lên chân bạn nhảy bao nhiêu lần rồi, cô cũng có thể cảm nhận được là anh ta đang nhẫn nhịn, sắc mặt xanh mét.
Trản nhễ nhại mồ hôi lạnh, vẻ mặt rất đau khổ.
Một tiếng sau, bạn nhảy nhấc chân, nói: "Phu nhân, tôi không ổn nữa rồi, cứ tiếp tục thế này, tôi sợ là tôi phải rút khỏi vũ đoàn mất."
Thẩm Tuệ trông thấy chân của đối phương đã sưng phù thì cũng đau đầu, bà ấy lại thay người khác cho Hứa Minh Tâm.
Lần này, bà ấy đã cho cô cởi giày cao gót ra, kết quả là cô đi giày đế bằng mà cũng giẫm sưng chân người ta.
"Mẹ nuôi... con tự luyện bước chân nhá!"
Cô ngại lắm rồi, cô cảm thấy chỉ nguyên tiền thuốc men cho những bạn nhảy tối nay kia thôi, cũng đủ để cô uống một bình rồi.
Thẩm Tuệ thấy thế thì cũng đành phải gật đầu, trạng thái hiện tại của cô đúng là không được.
Từ trước đến nay chưa khiêu vũ bao giờ, cơ thể không nhịp nhàng, nhưng không phải chỉ dựa vào mỗi cái đầu thôi là nhớ được.
Muốn theo được nhạc, cơ thể phải mềm mại, nếu không thì rất khó.
Hứa Minh Tâm đã nhảy rất lâu trong phòng khách, bàn chân đã mỏi nhừ rồi mà chưa đầu
vào đâu.
Cô cứ như con chim cánh cụt ngốc nghếch, chỉ biết vung vẩy tứ chi cứng ngắc.
Cuối cùng, cô trở chán nản đi về phòng, nằm lên giường.
"Khó quá... có thể mời Cố Gia Huy không, học với anh cái gì cũng vào rất nhanh."
Cô muốn ăn gian!
Hứa Minh Tâm do dự một lát, sau đó cô gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, nhưng đối phương lại không trả lời.
"Ay ya, giờ này chắc là anh ngủ rồi."
Cô hơi nhụt chí, mệt lử, cô cũng không muốn đi tằm, cô chỉ muốn cứ nằm ngay đơ bất động.
Không ngờ, không lâu sau ban công truyền tới tiếng sột soạt, cô lập tức lên tinh thần luôn.
Chắc chắn là Cố Gia Huy tới rồi.
Cô còn không kịp xỏ giày đã chạy ra rồi.
Từ chỗ hàng rào bảo vệ, chẳng phải là Cố Gia Huy đó sao?
"Anh tới rồi, tôi biết là anh sẽ không bỏ mặc tôi mà!"
Hứa Minh Tâm nhào vào lòng anh, hồn nhiên cọ cọ lên ngực anh.
Cố Gia Huy đến vội, phong trần mệt mỏi.
Nhưng trông thấy cô là anh có thể điều chỉnh hô hấp, anh không muốn làm cô lo lắng.
"Mau đi giày vào, Manleton rất lạnh"
Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn đi giày vào, sau đó cô nói: "Anh biết khiêu vũ không? Điệu van sơ, anh có thể dạy tôi không?"
"Em muốn học cái gì tôi cũng biết hết."