"Tôi quá dễ mềm lòng nên mới đi ngắn em trưởng thành. Đừng ở đây giả và đáng thương nữa, tôi sẽ không mềm lòng đầu. Vé máy bay là ngày mai, chuyên cơ đưa đón, tôi cũng sẽ không tiễn em!"
"Anh nhẫn tâm như vậy à!"
Hứa Minh Tâm bất mãn nói.
"Cái này gọi là chồng nghiêm khắc thì dạy ra vợ thông minh!"
"Không biết xấu hổ, tôi còn chưa cưới anh đâu! Không tiền thì tôi, tôi nói cho anh biết, ở nước ngoài có tiểu thịt tươi, anh không ở cạnh tôi cũng tốt, đừng gây trở ngại tôi tìm đàn ông!"
"Hừ!"
Hứa Minh Tâm thở phì phò đi ra ngoài.
Cố Gia Huy nghe thấy câu này, không kìm được lắc đầu bất đắc dĩ, cô nhóc này lừa đảo.
Đảo mắt đã đến ngày mai, Cố Gia Huy không tiến cô ra sân bay thật, anh bảo Khương Tuấn đi tiễn cô.
Hơn nữa sáng sớm tinh mơ, trên giường đã không có bóng người.
Khương Tuấn bảo anh sợ mình mềm lòng, cho nên sáng sớm đã đi tới công ty rồi.
Người đàn ông tuyệt tình như vậy thật là đáng sợ, bảo không tiền liền không
tiễn!
Hứa Minh Tâm xách vali đi tới sân bay, Thẩm Tuệ đã chờ được một lúc rồi.
Sau lưng bà ấy có mười mấy người, tất cả đều là đoàn đội của bà ấy.
Ngôn Dương và Thẩm Tuệ đang bịn rịn chia tay.
TE
"Bác... con chào bố nuôi mẹ nuôi..."
Không ai để ý.
Ngôn Dương đang nắm tay Thẩm Tuệ, dường như trong ánh mắt của hai người không chứa được bất cứ thứ gì, chỉ có đối phương.
Hứa Minh Tâm là một người sống lù lù, cô đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không thèm nhìn lấy một cái.
"Vợ, em muốn bỏ anh ở lại đây một mình thật sao? Ban đêm không có em nó tịch mịch hư không lạnh lẽo biết bao? Mỗi một bữa cơm không có em, anh cô độc buồn tẻ cỡ nào đây?"
Ừm? Sao câu này nghe quen thế nhỉ, đây chẳng phải là mình bản nam sao?
Thẩm Tuệ nghe vậy thì có chút bất đắc dĩ: "Em kệ anh? Anh nên làm gì thì làm đấy, thả tay ra, em phải lên máy bay rồi!".
"Vợ, anh đã âm thầm lùi chuyến bay của em lại một tiếng rồi."
"Ngôn Dương, em biết chắc chắn anh sẽ động tay động chân mà! Bà đây đi nhận giải, không phải đi du lịch gia đình! Huống hồ tập đoàn Ngôn Thị nhiều việc như thế, anh không bận thì ai bận?"
"Bà xã, em đã dẫn theo đứa nhỏ kia theo rồi, em mang cả đứa lớn là anh đi cùng đi! Anh đã mua ghế bên cạnh em rồi!"
Ngôn Dương rút vé máy bay ra.
Thẩm Tuệ không hề khách khí xé rách luôn.
"Bà xã, em cứ việc xé, anh đã bao hết khoang hạng nhất khoang phổ thông rồi!"
"Ngôn Dương, bà đây đếm đến ba, anh mau cút đi!"
"Nhưng mà..."
"Ba, hai..."
Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Ngôn Dương đã lưu luyến xoay người lại, bước một bước lại quay đầu lại ba lần.
"Không được quay đầu lại, mau đi đi."
"Ay, bà xã anh tức giận mà cũng xinh đẹp thế này, anh thật hạnh phúc..."
Hứa Minh Tâm không khỏi bật cười, đôi vợ chồng này thật hài hước, kết hôn hơn hai mươi năm rồi, vẫn có thể ân ái như tiểu tình lữ đang yêu cuồng nhiệt, thật đáng quý.
Cũng không biết cô và Cố Gia Huy đến trung niên thì sẽ có dáng vẻ như thế nào nhỉ?
"Con tới rồi à? Mau vào đi."