Manh mối trên tay Hứa Minh Tâm đã đứt đoạn từ đây.
Cũng không thể nói là không thu hoạch được gì, tốt thiểu cô biết mẹ cô không hề cố ý vứt bỏ cô, bà ấy cũng có nỗi khổ tâm.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã thầm oán bà ấy nhiều lần, cô không hiểu tại sao bà ấy lại sinh mình ra, lại không nuôi dưỡng mình, thậm chí còn coi cô thành công cụ.
Nếu bà ấy biết cuộc sống của mình trong những năm nay, thì liệu bà ấy có áy náy không.
Nhưng bây giờ... cô đã thoải mái rồi.
Hứa Minh Tâm đặt vé xe rồi trở về ngay buổi tối hôm đó, khi rời khỏi đó, tâm trạng của cô rất bình lặng.
Cô không biết, lúc mình rời khỏi trấn nhỏ, có người đã đuổi theo một đoạn rất xa, nhưng không thể đuổi kịp chiếc xe.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đã vào nội thành Giang Châu, sau đó đi máy bay trở về.
Hứa Minh Tâm về đến nhà liền nằm lên giường ngủ luôn.
Cô ngủ một mạch đến hai ba giờ chiều, bụng đói kêu vang mới tỉnh lại.
Hiếm khi Cổ Gia Huy cho cô nghỉ ngơi một ngày, không cần vội vàng làm bài tập, thật là quá hạnh phúc.
Buổi tối, Bạch Thư Hân gọi điện thoại cho cô, nói là mình đi công tác về rồi, muốn tụ tập ăn một bữa.
Nhiệt độ ở Kinh Đô đã lạnh hơn rất nhiều, cô đi nhanh tới nhà hàng, được máy điều hòa thổi vào mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Thư Hân, đây là đặc sản tớ mang về cho cậu, toàn là hải sản đó."
Cô bày túi lớn túi nhỏ ra trước mặt Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân hơi ngạc nhiên.
"Những cái này ở đâu vậy?"
"Cố Gia Huy đi Giang Châu công tác, dẫn tớ đi cùng, những cái này đều là đặc sản Giang Chầu. Nhưng mà, chắc bác sĩ Lệ cũng đã chuẩn bị cho cậu rồi nhỉ, anh ấy về trước tớ một ngày."
"Lệ Nghiêm cũng đi ả?" Bạch Thư Hân hơi ngạc nhiên.
"Đúng thế, không chỉ bác sĩ Lệ, còn có cả Yên Yên nữa."
Bạch Thư Hân nghe thấy là Cố Yên cũng đi, thân mình hơi cứng ngắc, sắc mặt cũng tái nhợt.
Tại sao cô ấy không biết gì hết, Lệ Nghiêm cũng chưa nói với cô ấy.
"Chỉ có bốn người các cậu à?"
"Cậu... tại sao cậu không nói cho tớ biết?"
Cảm xúc của Bạch Thư Hân bỗng trở nên kích động, cô ấy đứng bật dậy, nhìn Hứa Minh Tâm từ trên cao nhìn xuống.
Hứa Minh Tâm sửng sốt, sao cậu ấy lại nổi nóng như vậy.
Cô có chút không hiểu, cô nói: "Lẽ nào bác sĩ Lệ chưa nói cho cậu biết à? Tớ vốn định bảo cậu đi cùng, nhưng không ngờ Cổ Gia Huy nói với tớ là cậu đã đi công tác rồi, trong chốc lát chưa về được. Tớ... tớ tưởng cậu biết, bác sĩ Lệ là anh trai cậu."
"Hứa Minh Tâm, chúng ta đã quen nhau bao lâu?"
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, đã bị cô ấy ngắt lời.
Đột nhiên, cô ấy kêu cả họ tên mình lên, Hứa Minh Tâm có hơi không thoải mái.
Biểu cảm của cô ấy rất ngưng trọng, làm cho cô có áp lực rất lớn.
"Thư Hân... cậu sao vậy? Chúng ta... chúng ta đã quen nhau từ hồi lên đại học, đã được hai năm rưỡi rồi."
"Vậy cậu và Cố Yên quen nhau được bao lâu?"
"Mới... mới một hai tháng."
"Vậy trong lòng cậu, tớ quan trọng, hay chị ta quan trọng?"
Hứa Minh Tâm thấy lời này, cô cứ cảm thấy là lạ chỗ nào đấy.
Hai người đều rất quan trọng á, một người là bạn thân của mình, một người là em chồng tương lai của mình!
Vả lại, chẳng phải Cố Yên và cô ấy cũng được tính là người một nhà sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!