Cô ấy chỉ có thể đi đến phòng Lệ Nghiêm cầu cứu, Lệ Nghiêm không nói hai lời, đi luôn tới hiệu thuốc mua đường đỏ và thuốc giảm đau.
Nhưng cô ấy uống rồi mà vẫn chưa thấy khá lên.
Anh ta liên tục xoa bụng cho cô ấy, giúp cô ấy đỡ đau đi.
Cố Yên không còn tí sức lực nào, cánh môi tái nhợt vô lực, nói chuyện cũng đứt quãng.
"Biết sớm... em đã nghe anh rồi..."
"Nhưng em không nghe, bây giờ chịu tội rồi đấy."
AI
"Bây giờ anh đừng nói những câu thừa thãi này với em nữa..."
"Uống thêm ít nước ấm, có thể giảm bớt đau đớn."
"Anh có biết phụ nữ bị ốm đến tháng, không muốn nghe đàn ông nói câu gì nhất không?"
"Anh biết, bọn em không thích nghe 'uống thêm nước ấm, nhưng uống nhiều nước ấm có tác dụng thật mà, có thể làm ấm dạ dày, giảm căng thẳng..."
"Câm miệng, em là bác sĩ, em còn cần anh phải nói cho em biết những cái này sao? Anh đút nước cho em uống đi!"
NAT
Cố Yên đau chết đi được, nhưng Lệ Nghiêm vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt.
Rốt cuộc anh ta có còn muốn có vợ nữa không vậy?
Muốn để cô ấy chết khát à?
Cô ấy vốn không có sức, Lệ Nghiêm muốn đỡ cô dậy, nhưng lại bị cô ấy ngăn lại.
"Đừng, đừng động vào xem, rong huyết rồi..."
"Đó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường của con gái, em đã ăn đồ có tính hàn, nên mới dẫn đến bị đau bụng... anh biết em không thích nghe, anh sẽ nói ít lại. Em không ngồi dậy thì sao uống được nước?"
"Em... sao em biết được, anh nghĩ cách đi."
Lệ Nghiêm thấy cô ấy đau như vậy, anh ta cũng lo lắm.
Mỗi lần Cố Yên đến tháng, cô ấy đều rất đau, bởi vì quân đội ít con gái, vả lại nhiều quân nhân như vậy, đau đầu nhức óc cũng phải phụ trách. Một khi mà bận rộn thì căn bản là không kịp nghỉ ngơi.
Cô ấy đến tháng cũng rất bạt mạng, thường xuyên theo anh ta thực hiện một ca lại tiếp một ca phẫu thuật.
Đau bụng kinh cũng càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ thì càng ghê hơn.
Khi anh ta đang không nghĩ ra được cách gì, nghĩ nghĩ, anh ta không do dự nữa, anh ta uống một ngụm nước ấm, sau đó trực tiếp cúi người hôn lên môi cô ấy.
Cơ thể của Cố Yên cứng đờ, cô ấy cũng không lăn lộn nữa, nháy mắt yên tĩnh
lại.
Nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng chuyền tới, chạy đi chạy lại nhiều lần.
Đúng là cơn khát nước của cô ấy đã được giải quyết.
Nhưng mà...
Cô ấy phát hiện, hình như nụ hôn này có tác dụng đặc biệt, thế là có thể giảm đau.
"Cái đó... Lệ Nghiêm, anh hôn em thêm một chút nữa đi."
"Em còn muốn uống nước à?"
"Không phải, chỉ đơn giản là hôn thôi, đây là thuốc giảm đau..." Cố Yên vui mừng nói.
"Câu này của em phản khoa học."
"Ay ya... đau quá, em đau quá..."
Cố Yên lại bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đau đến nỗi lăn qua lăn lại.
Lệ Nghiêm trông thấy thì nhíu chặt chân mày, bó tay không có cách gì.
Phụ nữ đau bụng kinh, cho dù anh ta là bác sĩ giỏi nhất thì cũng bó tay không có cách gì.
Thấy cô ấy đau như vậy, anh ta không dám do dự nữa. Cuối cùng anh ta đã cúi người hôn cô.
Vào đúng khoảnh khắc anh ta hôn xuống, Cố Yên thừa cơ ôm cổ anh ta, kéo nhẹ một cái, khiến anh ta ngã nhào lên giường.
Lệ Nghiêm nói: "Em đây là đang lừa sắc."