Ngày hôm sau, Cố Gia Huy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh đã giảm sốt rồi.
Cố Yên cảm mạo tương đối nhẹ, hôm sau là đã khỏe như vâm rồi.
Sau khi cô ấy chăm sóc cho Lệ Nghiêm xong, cô ấy liền tới thăm cô.
"Yên tâm đi, anh ba chỉ là có chướng ngại tâm lý, tầm trưa nay là anh ấy có thể tỉnh lại rồi."
"Chướng ngại tâm lý?"
"Anh ấy sợ nước, tật xấu của vụ rơi xuống nước bốn năm trước, tôi tưởng cả đời này anh sẽ không xuống nước cơ, nhưng không ngờ anh ấy đã vì cô mà nhảy xuống nước hai lần rồi, có thể thấy cô quan trọng cỡ nào trong lòng anh ấy."
Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô nhìn Cố Gia Huy thật sâu.
Cô thà rằng mình chẳng quan trọng như vậy, quả thật Cổ Gia Huy chính là không muốn nữa nữa rồi, anh nhảy xuống biển trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, anh không muốn sống nữa sao?
Cô chết thì cũng chẳng quan trọng gì, nhưng nếu anh mà xảy ra chuyện gì, thì tập đoàn J.C phải làm sao, ông cụ, Cố Yên phải làm sao?
So sánh ra thì mạng của anh quý giá lắm.
"Tôi không thích anh ấy như thế, tôi mong anh ấy có thể chăm sóc tốt cho bản thân hơn."
"Ngốc, có người đàn ông như thế này yêu cô, là may mắn của cô."
"Nhưng tôi chết đi cũng chẳng sao, anh ấy mà xảy ra chuyện gì..."
"Ai bảo em chết đi cũng chẳng sao, em chết đi thì tôi phải làm sao?"
Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong cơ, không ngờ có người đã cắt ngang lời
cô rồi.
Giọng nói quen thuộc, chỉ là khàn khàn và trầm thấp hơn thôi.
Hứa Minh Tâm ngơ ngác nhìn người trên giường đã tỉnh, nửa ngày cũng chưa hồi thần.
Cố Gia Huy có sức, anh cẩn thận ôm cô vào lòng.
Hôm qua, vẫn chưa ôm đủ.
Thấy cô bình an không sao, thật sự là quả tốt rồi.
"Sau này không được nói những lời này nữa, em chết rồi thì tôi phải làm
sao?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh, em phải sống khỏe, thì mới có thể bảo đáp tình nghĩa tôi chờ em hai năm. Bằng không, nếu em mà xảy ra chuyện, tôi đã giữ mình lâu như này, nuôi một cô vợ xinh như hoa, bảo mật là mất, thì tôi buồn cỡ nào hả."
Hứa Minh Tâm nghe vậy, cô hoàn toàn không phản bác được.
Cố Yên ở bên cạnh nhếch môi cười, cô ấy lặng lẽ đi ra ngoài và còn rất trường nghĩa đóng cửa lại nữa.
Cô ấy vừa quay người lại liền đâm vào trong một cái ôm ấm áp.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Lệ Nghiêm.
"Anh vẫn chưa khỏe, sao đã ra ngoài chạy loạn rồi, anh phải về phòng nghỉ ngơi đi."
"Bác sĩ không có ở đấy, bệnh nhân rất cô đơn."
Cố Yên nghe thấy lời này, cô ấy không kìm được cười một tiếng: "Chẳng phải anh là bác sĩ sao?"
"Tự điều trị rất khó."
Lệ Nghiêm nắm tay cô ấy, rồi nói: "Hôm nay trời đẹp, đi ra ngoài cùng anh nhé, sưởi nắng. Bọn họ, chúng ta không quấy rầy. Chúng ta, người khác cũng đừng hòng quấy rầy."
"Lệ Nghiêm, kết hôn sớm chút đi."
Lần này, cô ấy lại nhắc nữa.
Cô ấy nghĩ, đừng để đêm dài lắm mộng thì hơn.
Nếu anh ta đã nhận rõ tình cảm của mình, vậy thì hôn lễ này có long trọng hay không thì có quan hệ gì??//
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!