"Tôi nghĩ hai người nên suy nghĩ thêm, con người anh tôi cứng nhắc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc. Anh ấy không biết lãng mạn, không biết tặng hoa tặng quà cho cô vào ngày nghỉ, có khi còn quên cả mấy ngày kỷ niệm quan trọng ấy."
Cố Yên nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, sau đó tiến lại gần cô ấy.
Tuy cô ấy không hiểu phụ nữ, nhưng mà cô ấy là nửa quân nhân, có năng lực quan sát nhạy bén của quân nhân.
Cô ấy cảm thấy hôm nay Bạch Thư Hân là lạ, lần trước còn thành toàn cho bọn họ, sao hôm nay gặp rồi thì lại quanh co bảo bọn họ không phù hợp?
Rốt cuộc cô ấy muốn biểu đạt cái gì? "Chị Yên Yên, chị ưu tú như vậy, chắc hẳn chị có thể tìm được người tốt hơn, anh tôi tẻ nhạt như vậy, sau này chắc chắn chị khó mà chịu được! Hơn nữa, nhà họ Bạch lại là quân nhân thế gia, con dâu của nhà họ Bạch thực ra rất câu nệ, quy củ rất nhiều, chị nhìn chú tôi nghiêm khắc như thế thì biết rồi đấy. Tôi thấy chị quen tùy hứng rồi, chưa chắc có thể chịu đựng được nhà họ Bạch..."
Cố Yên tới gần, cô ấy sợ đến mức liên tục lùi về sau, cuối cùng đụng vào vách tường.
"Cô đang khuyên tôi chia tay với anh cô sao? Đây lại là chứng bệnh tâm lý quấy phá của cô sao? Cô nghĩ tôi cướp anh cô đi rồi, cô sẽ không còn người thân nhất nữa sao?"
"Có thể a... nhưng tôi thật sự cảm thấy cô nên suy nghĩ suy nghĩ, anh tối... con người này thật sự không phải chị..."
Bạch Thư Hân nắm chặt nắm đấm, cô ấy biết mình điên rồi mới có thể nói ra những lời này, thế mà cô ấy lại khuyên bọn họ chia tay.
Đáng ra có nên hào phóng tác thành, nhưng mà vừa nãy lúc nghe thấy chú khuyên bọn họ sớm kết hôn, trái tim cô như bị vỡ ra vậy, đau đến nỗi khó có thể hô hấp.
Cô không dám tin về dáng vẻ Lệ Nghiêm kết hôn, cô dâu của anh không phải là mình.
Sau này, Lệ Nghiêm sẽ quay xung quanh người phụ nữ khác và sẽ có con của bọn họ.
Vừa nghĩ tới những điều này, cô ấy có thể gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa, sau đó cả đêm không ngủ nổi.
Cô ấy khủng hoảng bất an, cô ấy không làm được tiêu sái như vậy!
Cô ấy đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tình cảm mà cô ấy dành cho Lệ Nghiêm.
Nồng đậm hơn cả yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Sắc mặt cô ấy tái mét, trên trán toàn là mồ hôi.
Cô ấy nói năng không lưu loát, run rẩy.
Cô ấy cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cổ Yên, sợ cô ấy nhìn ra điều gì đó.
Cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ trên đỉnh đầu, phảng phất như muốn xuyên thủng mình vậy.
Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của Cố Yên.
"Có phù hợp hay không, không phải cô nói là được, Lệ Nghiêm nói mới tính" "Tôi kính cô là em gái của anh ấy, tôi nhún nhường có ba phần, nhưng cô cũng đừng quá đáng quá, cô đừng hòng giam cầm anh ấy cả đời, nếu không đừng trách Cố Yên tôi không khách khí!"
"Tôi cũng mặc kệ bệnh tâm lý của cô kinh khủng cỡ nào, đó là chuyện của cô. Tôi khuyên cô, đừng có mà quá đáng quá!"
"Nhưng... nếu tôi nói với anh ấy, tôi không muốn hai người ở bên nhau, anh ấy chọn chị, sẽ làm tôi không có cảm giác an toàn, sẽ làm tôi cảm thấy mình cô độc chỉ có một mình, chị nghĩ... anh ấy chọn chị, hay chọn tôi?"
Bạch Thư Hân siết chặt nắm tay, cô ấy cũng không biết có phải mình bị ma nhập rồi không, thế mà lại nói ra những lời như thế này.
Cố Yên nghe vậy thì nhìn cô ấy với vẻ mặt khiếp sợ và thảng thốt, hiển nhiên là cô ấy không ngờ lời này là từ trong miệng cô ấy nói ra.
Cô ấy và Bạch Thư Hân đã chúc phúc cho bọn họ lúc trước, tưởng như là hai người vậy.
"Cô điên rồi à?"
Cố Yên phẫn nộ nói.
"Tôi không điên, tôi chỉ cảm thấy các cô không phù hợp!" Bạch Thư Hân hít sâu một hơi, cố lấy can đảm nói.
Đúng...
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!