"Hôm thi, não cháu để đầu? Vứt ở nhà rồi à? Trách chứ không lái xe đưa cháu vào địa điểm thi sao?"
Cố Gia Huy tức đến nỗi cả người phát run.
Anh đường đường là một sinh viên tài năng, sao lại dạy ra học sinh như thế này, thật mất
mặt!
Lúc này, Cố Gia Huy có một loại cảm giác là đứa nhỏ nhà mình không ra hồn.
"Chú ba... chú ba tốt, cháu biết sai rồi, lần sau nhất định cháu sẽ thi tốt." Hứa Minh Tâm vội vàng nhận sai, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Cố Gia Huy đổi diện với ánh mắt vô tội của cô, tức cũng không được mà không tức cũng không được.
Sau đó, anh nhìn về viện trưởng: "Có thể cho tôi gặp giáo viên của hai môn này không, tôi muốn biết trên lớp học cháu ấy toàn làm cái gì"
"Được được được, dẫn đến ngay đây"
Sau đó hai giáo viên đến rồi, đều biểu đạt ra một vấn đề.
Trên lớp, Hứa Minh Tâm vẫn rất chịu khó, mỗi lần lên lớp đều ngồi bàn đầu.
Nhưng mà, có một chút suy nghĩ không tập trung, thường xuyên cho đầu óc đi chơi xa.
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, thanh âm trầm thấp khàn khàn, đó là trạng thái cật lực kiềm chế lửa giận.
"Trên lớp, cháu toàn nghĩ cái gì vậy, nói cho chủ biết!
Nghĩ gì...
Hứa Minh Tâm cũng không biết đang suy nghĩ gì, hơn nửa tháng chưa lên lớp rồi, quỷ mới biết trước đây trước đây khi lên lớp thì trong đầu cô nghĩ cái gì.
Nhưng cô cũng biết cái tính của mình thì cũng chỉ là nghĩ xem buổi trưa căn tin có món gì ngon, nghĩ xem tan học thì đi đầu làm gì, nghĩ xem phải tiêu tiền như thế nào...
Nhưng... chắc chắn là những lời này không thể để cho Cổ Gia Huy biết.
Rốt cuộc cô phải trả lời thế nào mới có thể làm Cố Gia Huy hài lòng đây?
Khi mà cô đang vắt óc suy nghĩ, Cố Gia Huy đã có chút không kiên nhẫn rồi.
Lúc ở trên lớp, cô toàn nghĩ linh tinh gì gì đó, rồi giờ thi cuối kỳ thành ra như thế này.
Mặc kệ là nghĩ gì thì đều là tội không thể xá.
"Khó trả lời như vậy sao? Hay là chú đánh cháu hai cái là cháu nhớ ra ngay nhỉ."
"Anh Cố, không thể phạt đứa trẻ bằng cách phạt về thể xác! Đây là phương pháp giáo dục sai lầm."
"Có gậy không? Không đánh cô ấy mấy cái, tôi thật sự là khó tiêu được cơn tức trong lòng."
Mẹ Ơi, Cố Gia Huy điên rồi sao? Thế mà lại muốn đánh mình ngay trong văn phòng, đánh mông thì xấu hổ lắm.
Hứa Minh Tâm lo lắng sốt ruột, thế mà trong cái khó có cũng ló cái khôn, cô chợt nghĩ ra cái gì đó, thế là vội vàng nói.
"Cháu nghĩ về chú!"
Bốn chữ ngắn ngủi, đanh thép rõ ràng.
Bốn người còn lại đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Hứa Minh Tâm.
Nhất là Cổ Gia Huy, anh nhìn cô không chớp mắt: "Cháu nói gì?"
"Trên lớp, cháu suy nghĩ không tập trung là vì nghĩ về chú..." Hứa Minh Tấm cảm nhận được vài ánh mắt khác thường, cô vội vàng bổ sung sửa lại: "Cháu nghĩ về những bài học ngày thường chủ ba dạy cháu..."
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại mới thoáng bình tĩnh.
Bọn họ còn tưởng là tình yêu vượt qua bối phận cơ!
Nhưng nhìn thì... giống thật.
Đúng lúc này, viện trưởng đã tìm thước tới.
"Anh Cố, gậy anh cần đây."
"Thôi thôi, chuyện này có thể tha thứ, có thể tha thứ."
Cố Gia Huy bất lực khoát tay, nếu cô đã nghĩ về mình, vậy thì đúng là không thể trách cô được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!