"Cái cô nói có cùng một nghiệp vụ với nhà chúng tôi không? Thiên đường, cái đó là của phương tây, được không hả?" Đầu trâu mặt ngựa rất là khinh bỉ nói.
"Cũng đúng."
"Cô còn có tâm nguyện gì chưa thực hiện được? Cô có thể nói ra, dù sao thì có nói cũng vô dụng."
Tâm nguyện...
Cô có tâm nguyện gì nhỉ?
Điều duy nhất mà cô không bỏ xuống được chính là Cố Gia Huy, nếu cô mà chết đi, thì anh phải làm sao đây?
Hứa Minh Tâm tưởng mình nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa, thì chắc chắn sẽ sợ đến mức hai chân mềm nhũn, khóc sướt mướt.
Nhưng mà cô không ngờ, mình lại bình tĩnh như thế.
Nếu như là người khác, thì còn sẽ nhìn lại cuộc đời mình, nhưng mà cô cẩn thận nghĩ nghĩ, mình đã sống mười tám năm, hình như cũng không có chuyện gì xúc động lòng người.
Chuyện hạnh phúc nhất đời này của cô là đã gặp được một người bạn tốt là Bạch Thư Hân, tiếp đó là gặp được người đàn ông tốt nhất tên Cố Gia Huy.
Nếu như mình ra đi, chắc chắn Cổ Gia Huy sẽ tìm một người tốt hơn bầu bạn cả đời nhỉ?
Cô đánh bạo thỉnh cầu, cô có thể xem dáng vẻ sau này của Cố Gia Huy không, anh sẽ tìm người như nào làm bạn trong những năm tháng còn lại.
Kết quả đầu trâu mặt ngựa nói, Cố Gia Huy thiên sát cô tinh, đã được định trước là cô độc đến già.
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy thì sốt ruột: "Anh ấy ưu tú như vậy, sao lại cô độc đến già cơ chứ? Nhất định là các anh đã tính sai rồi!"
"Sao mà chúng tôi tính sại được, cô chính là đoạn tình duyên cuối cùng của anh ta, đi nhanh lên."
Đầu trâu mặt ngựa thúc giục.
"Đi cái rắm ý, tôi đi rồi thì cậu ba cố mất vợ à! Tôi không thể đi!"
Hứa Minh Tâm bắt đầu vùng vẫy.
"Không phải vừa nãy cô đã nghĩ thông rồi sao? Đó là chuyện của anh ta, không liên quan đến cô nữa đâu."
"Anh bảo không liên quan thì không liên quan chắc, đó là bạn trai của tôi đó được không hả! Cút sang một bên, tôi phải trở về."
Hứa Minh Tâm cũng không biết mình lấy lòng dũng cảm và sức lực ở đâu mà cô đã xông thẳng đến trước mặt bọn họ, rồi cho mỗi người một quyền.
Hai người không chịu nổi một kích, rơi xuống đất lăn lộn.
Hứa Minh Tâm nhanh chóng bỏ chạy.
Cô phải trở về.
Cô không thể để Cố Gia Huy cô độc đến già, một người sống hết những năm tháng dài như thế, chắc chắn sẽ rất tịch mịch.
Nếu như anh tìm một người tốt hơn, thì chắc chắn cô đã cam tâm tình nguyện ra đi.
Anh nhất định phải sống thật tốt, mới có thể làm cô yên tâm.
Cô liều mạng chạy, nhưng lại lọt vào một tuần hoàn chết.
Không chạy ra được...
Cô rất sợ hãi, cũng thực bất lực.
Đột nhiên cô không muốn chết nữa, cô muốn sống thật vui với Cố Gia Huy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ sau khi xảy ra sự việc, Cố Gia Huy cử một mực ở trông coi ở bệnh viện, không ăn không uống.
Người khác khuyên cũng không có tác dụng, anh khăng khăng đòi đợi Hứa Minh Tâm tỉnh lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!