Tạ Quế Anh thấy vậy bèn dịu dàng nói: “Anh thật sự là quá nghiêm khắc với Ngọc Vy rồi, còn có bên cô Tâm…
“Là bình thường tôi quá nuông chiều nên con bé mới to gan như vậy, không biết lễ phép, nói chuyện láo xược, còn khiến cô bị thương như vậy. Huống hồ, bây giờ cô cũng là một thành phần của nhà họ Cố, con bé là chị, không làm tấm gương tốt thì thôi lại còn ngang ngược vô lý”
“Còn về Minh Tâm, cô có tấm lòng như vậy là được rồi, còn lại tôi sẽ tự xử lý”
“Ngược lại là cô, nhịn một chút, bác sĩ sẽ tới ngay thôi. Sao cô lại nCốc như vậy chứ, trà là do cô tự pha, cô cũng biết nó nóng cỡ nào, sao cô lại nhào tới hả?”
“Em cũng không biết, em chỉ biết là… em nên làm như vậy”
Hai gò má của Tạ Quế Anh đỏ bừng, nói chuyện cũng đứt quãng.
Cô ta khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ xấu hổ và e thẹn.
Khóe mắt len lén nhìn thoáng qua Cố Gia Huy, thấy được ánh sáng dần dần bốc cháy lên trong mắt anh, cô ta biết thuốc của mình đã có hiệu quả.
Ngửi huân hương trong thời gian dài sẽ khiến ý thức của con người mơ hồ, trở nên không kiên định, dễ dàng bị phá hủy từng bước.
Hứa Minh Tâm mất tích, trong lòng Cố Gia Huy rối loạn, cô ta nhân cơ hội gia tăng liều lượng.
Cố Gia Huy phiền muộn trong lòng, vốn dĩ không rảnh bận tâm đến, đây chính là lúc có được trái tim anh.
Cố Gia Huy mấp máy cánh môi, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ đứng ở bên giường cùng cô ta.
Bác sĩ vội vàng chạy đến, muốn vén vạt áo sau lưng lên, Cố Gia Huy là đàn ông, là người đã có vợ, mà cô ta còn chưa lấy chồng, cũng có bạn trai, đương nhiên là cần phải tránh đi.
Lúc Cố Gia Huy quay người rời đi, không ngờ Tạ Quế Anh lại nắm chặt lấy tay anh.
“Đừng đi có được không? Em sợ… anh ở lại với em được chứ?”
Giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ dịu dàng, kèm theo tiếng khóc nức nở, không ai có thể kiên quyết từ chối Huống chi Cố Gia Huy còn bị trúng thuốc, càng không có lòng từ chối.
Anh im lặng một lát rồi lập tức gật đầu nói một chữ: “Được”
Bác sĩ cẩn thận vén áo lên, để lộ ra tấm lưng trơn bóng hoàn hảo.
Vùng eo dưới sưng đỏ, mọc rất nhiều mụn nước nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Có mụn nước vỡ ra, dính vào áo nên rất khó tách ra.
Bác sĩ chảy mồ hôi đầm đìa, cẩn thận từng li từng tí, mà Tạ Quế Anh vẫn đau đến nỗi hít khí lạnh.
Cố Gia Huy nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô ta, lòng bàn tay cô ta toàn là mồ hôi lạnh.
Ngón tay anh run rẩy, do dự một lát, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu cô ta.
“Đừng sợ, tôi sẽ ở đây cùng cô. Tôi biết rất đau, cố chịu một lát là ổn thôi”
Lời này trầm thấp khàn khàn, mang theo từ tính, giống như có sức hấp dẫn vậy.
Tạ Quế Anh dần dần yên tĩnh lại, bác sĩ cũng nhanh chóng tiêu viêm giảm đau, cuối cùng để lại thuốc mỡ, một ngày bôi ba lần sẽ giúp vết thương nhanh chóng kết vảy, làm mờ sẹo.
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cố Gia Huy không gọi người giúp việc đến, mà là tự mình bôi thuốc cho cô ta.
“Việc này… có thể chứ?”
Tạ Quế Anh trợn to hai mắt, không ngờ Cố Gia Huy sẽ chủ động như thế.
Nhưng sóng mắt chuyển động, rất nhanh cô ta đã thoải mái.
Cố Gia Huy chủ động đến gần mình cũng là chuyện đương nhiên, dù sao huân hương của mình không ai có thể chịu được.
“Có gì mà không thể, cô vì tôi nên mới bị thương, có thể sẽ đau một chút, cô cố chịu nhé.”