Hết cách rồi, chính bởi vì anh đây lớn đầu rồi, mới cần phải đề phòng cô dâu bị người ta cướp đi mất!
"Cái này không phải trọng điểm!"
Cố Gia Huy mặt âm trầm, xấu hổ nói.
"Cắt, anh tiếp tục."
"Mặc dù Minh Tâm nhận thức rất kém về phương diện này, những món đồ này đều không có nhận, nhưng mà anh vẫn hơi lo lắng."
"Anh sợ chị dâu di tình biệt niệm hả?"
"Không đến mức đấy, anh muốn làm cho cô ấy càng hiểu sâu sắc hơn nữa về tình cảm của mình, để cô ấy một lòng với anh."
"Thế à... anh thử nhìn chăm chú vào cô ấy mười giây, tâm lý học chứng minh đó, nam nữ thích nhau nhìn nhau mười giây, thì sẽ sinh ra phản ứng hóa học, hooc mon trong cơ thể tăng lên. Nếu như, Hứa Minh Tâm thẹn thùn, anh liền thành công."
"Nếu cô ấy không thẹn thùng thì sao?"
"Vậy có thể là cô ấy thật sự thiếu tinh tường, nhớ là phải dùng ánh mắt rất sâu sắc!"
Cố Gia Huy nghe vậy thì hít thở sâu một hơi, thành bại ở ngay cái hành động này thôi.
Anh làm xong việc, từ thư phòng đi ra.
Hứa Minh Tâm đang ở phòng bếp, cô thuận miệng nhắc một câu, cô rất muốn ăn takoyaki, không ngờ đầu bếp nữ liền nấu cho cô luôn.
Phủ tường với sốt sa lát lên takoyaki, quá hoàn mỹ.
Cô ăn từng ngụm từng ngụm, ăn đến vui vẻ.
Còn một cái cuối cùng, cô còn hơi lưu luyến nữa.
Đầu bếp nữ nói: "Nếu cô chủ thích, ngày mai tôi bảo người mang thêm nhiều mực tới đây."
"Được được được!"
Hứa Minh Tâm gật đầu lia lịa, vừa khéo cô nghe thấy Cố Gia Huy gọi mình.
"Anh gọi tôi à?".
"Ừ, tới đây."
Anh vẫy tay, đợi cô đến gần, thuận thế kéo cô vào lòng, sau đó cẩn thận nhìn thẳng vào mắt cô.
Đôi mắt chuyên chú, bên trong cất giấu dịu dàng quyến luyến.
Trái tim Hứa Minh Tâm lộp bộp một chút.
Mười giây qua đi, Hứa Minh Tâm dè dặt đưa một viên takoyaki qua. "Anh... anh muốn ăn không?"
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên hết sức khó coi.
"Hứa Minh Tâm, em là heo à?"
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, trái tim đập thình thịch.
Chẳng nhẽ trách cô đã ăn nhiều quá hả?
"Nếu anh muốn ăn, tôi đi mua takoyaki cho anh, takoyaki mà dì nấu rất ngon!"
Cô vội vàng muốn rời đi, nhưng lại bị Cố Gia Huy bắt được bàn tay nhỏ.
"Không cần, lát nữa sắp ăn cơm tối rồi."
Cô nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó giơ lên một viên cuối cùng trên tay mình: "Thế... tôi có thể ăn rồi chứ?"
"Ăn đi ăn đi."
Cố Gia Huy đầy bất lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!